Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 577 - Chương 577: Đến Sớm Một Ngày, Nhưng Lại Thông Quan (1)

Chương 577: Đến sớm một ngày, nhưng lại thông quan (1) Chương 577: Đến sớm một ngày, nhưng lại thông quan (1)

"Thận trọng không làm cơm ăn được đâu, làm việc gì cũng cần hai tay, một tay là quyền lực, một tay là thực lực"

Hạng Phương Tố dang rộng hai tay, nói đến đâu nắm chặt tay đến đấy, hai nắm đấm xiết chặt lại.

"Trong huyện Hoa Châu, quan viên cấp bậc cao nhất chính là Úc Đại Dịch, trước khi xảy ra trận lũ lụt này, A Thủy muốn vượt qua hắn, phải có quyền lực.

Thực lực cũng cần thiết, ta nhớ mấy tháng trước, Khải Vân và Nghị Bằng có nói qua, bọn hắn nâng đỡ một cao thủ Lang Yên ở huyện Hoa Châu, dùng để duy trì vận chuyển đường thủy thì phải?

Chỉ một Thủy bang nho nhỏ mà cũng có cao thủ Lang Yên, thực lực của cả huyện không cần phải bàn, chắc chắn mạnh hơn nhiều so với huyện Phong Phụ ở sát vách chúng ta"

Kha Văn Bân không khỏi gật đầu:

"Huyện Hoa Châu đúng là lợi hại hơn không ít so với các huyện khác, càng loạn lại càng thấy rõ thực lực, A Thủy phải chịu thiệt thòi rồi"

"Dù có chịu thiệt thì A Thủy vẫn phải làm"

Một âm thanh xen vào giữa cuộc nói chuyện của hai người.

"Trọng Thức!"

Kha Văn Bân và Hạng Phương Tố nghe tiếng quay đầu lại, thấy Nhiễm Trọng Thức kẹp hai quyển sổ dưới khuỷu tay, đi đến từ bến thuyền.

Hạng Phương Tố chỉ lều vải ở phía xa:

"Những nạn dân kia đã sắp xếp xong xuôi rồi sao?"

"Về cơ bản là xong rồi, may mà cũng không tính là quá muộn, nếu là mùa thu hay mùa đông vỡ đê thì rắc rối hơn nhiều, không biết bao nhiêu người phải chết cóng, chi phí cứu tế cũng cao hơn không ít, củi lửa, quần áo đều không thể thiếu"

"Mùa đông không có khả năng vỡ đê đâu nhỉ, mùa nước lên đều là vào mùa hè, mùa thu, chỉ là mùa hè nhiều muỗi, thời tiết nóng bức, dễ xảy ra dịch bệnh, khó đối phó"

Nhiễm Trọng Thức sửng sốt:

"Ngươi nói ta mới nhớ ra, không nghe nói huyện Hoa Châu lúc này có dịch bệnh truyền nhiễm quy mô lớn gì nhỉ? Lạ thật đấy..."

"Không có dịch bệnh không phải là chuyện tốt sao? Đúng rồi, ngươi vừa mới nói cái gì mà dù chịu thua thiệt A Thủy vẫn phải làm là sao?". Hạng Phương Tố rất lạc quan, quay đầu lại kéo chủ đề ban nãy quay về.

"Người được phái đi bên phía Vệ Lân là Vệ Thiệu, các ngươi có biết không?". Nhiễm Trọng Thức cũng không quá xoắn xuýt chuyện dịch bệnh.

Giống như lời Hạng Phương Tố nói, không có dịch bệnh là chuyện tốt.

Kha Văn Bân gật đầu:

"Biết, A Thủy đi trước một bước, chưa kịp nói cho hắn biết, nếu không chắc chắn đã bảo hắn cẩn thận rồi"

Nhiễm Trọng Thức giải thích:

"Vệ Thiệu người này tuy không thông minh, nhưng lại có thực lực, trong lòng Vệ Lân rõ ràng, cho nên mới phái hắn đi huyện Hoa Châu, dù thời khắc quan trọng có xảy ra chuyện gì cũng có thể xử lý được.

Nhưng như vậy làm sao thể hiện được bản lĩnh? Ngươi cao sáu thước sáu, một bữa cơm ăn ba cân thịt là chuyện bình thường, ngươi cao ba thước sáu, một bữa cơm ăn ba cân thịt, người ta mới nói ngươi lợi hại.

Hôm ấy khi sứ giả Trực Lệ tới, các ngươi cũng thấy đấy, không ít người phản ứng không phục.

Nhạc Long đại ca để A Thủy đi, chính là muốn cho A Thủy một cơ hội để ngồi vững vị trí của mình.

Có câu nói thế nào nhỉ, những kẻ tiểu nhân ghen tỵ vẻ đẹp của ta nên mới vu khống ta rằng diêm dúa dâm đãng, hiểu không?"

"Chẳng trách, ta nói A Thủy tuổi còn trẻ thế, sao lại để hắn đi xử lý chuyện phiền toái như vậy"

Hạng Phương Tố và Kha Văn Bân bừng tỉnh.

Con người ta phải được rèn giũa thì mới đứng vững được.

Lương Cừ tuổi còn trẻ, lần vây quét Quỷ Mẫu Giáo phần lớn đều ở sau kéo cung bắn tên, vậy mà lại liên tục vượt hai cấp, rất nhiều người không phục, đương nhiên phải làm sao cho có chút thành tích cho người ta nhìn vào.

Muốn rèn được sắt thì bản thân phải mạnh mẽ không sai, nhưng tam nhân thành hổ cũng là thật.

(Tam nhân thành hổ: khi ba người nói là có hổ thì cả thiên hạ ai cũng đều tin là có hổ. Ý của câu thành ngữ này là chỉ lời đồn đại quá nhiều sẽ khiến người ta tin là có thực. )

"Đương nhiên, Văn Bân nói cũng đúng". Nhiễm Trọng Thức bổ sung:

"A Thủy là người thận trọng, thông minh, thực lực tuy không đủ nhưng có đầu óc, phá đê là chuyện lớn, không thể coi thường, Nhạc Long đại ca chính là tin tưởng A Thủy mới cho hắn cơ hội này".

Việc lớn xem năng lực, việc nhỏ xem thái độ, việc vặt xem tầm nhìn.

Việc lớn làm tốt, những lời đàm tiếu sẽ tự động tan biến. ...

Chỗ sườn đất phía Đông Nam huyện Hoa Châu.

Tấm vải dầu che mưa buộc ở giữa thân cây, hạt mưa rơi xuống trên ngọn cây, vang lên âm thanh trầm đục.

Tra Thanh, Phạm Tử Huyền, Nhan Khánh Sơn, Nhan Sùng Văn... tổng cộng sáu người tránh dưới tấm vải dầu che mưa nóng bức ngột ngạt, gặm ăn lương khô, đàn ngựa buộc dây vào thân cây cúi đầu ăn cỏ.

Phạm Tử Huyền ngồi trên tảng đá buồn bực nói:

"Lương đại nhân có phải đã quên chúng ta rồi không?"

Nhan Khánh Sơn vò đầu:

"Không thể nào..."

Tra Thanh bác bỏ:

"Đừng nói linh tinh, đại nhân nhất định là bận rộn quá, không rảnh đến tìm chúng ta"

Trước khi đi, Lương Cừ đặc biệt dặn dò mấy người sau khi tới không được chạy loạn mà tập hợp lại ở đây.

Mấy người ở đây có thực lực cao, đến sớm hơn những Hà Lại và một phần Hà Trưởng kia. Buổi trưa đến nơi, nay trời đã sắp tối vẫn chưa thấy bóng dáng Lương Cừ đâu.

Chờ đợi cả một buổi chiều, tận ba canh giờ liền, không khỏi khiến người ta trong lòng sinh nghi.

Bình Luận (0)
Comment