Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 578 - Chương 578: Đến Sớm Một Ngày, Nhưng Lại Thông Quan (2)

Chương 578: Đến sớm một ngày, nhưng lại thông quan (2) Chương 578: Đến sớm một ngày, nhưng lại thông quan (2)

Theo lý thuyết, việc đầu tiên cần làm sau khi xảy ra thiên tai chính là xác minh khu vực gặp nạn, cứu trợ nan dân, hoặc là tra xét nguyên nhân vỡ đê.

Ba việc này bất kể là việc nào đều cần nhân thủ.

Lương Cừ hẳn là phải nhanh chóng tới tìm bọn hắn chứ?

"Kìa, có thuyền tới, có thuyền tới!". Chu Xuân Kiều ở trên cây hô lên với mấy người.

Nhan Khánh Sơn ngẩng đầu:

"Thuyền lớn hay thuyền nhỏ? Một chiếc hay hai chiếc?"

"Không lớn không nhỏ, một chiếc!"

Đám người đi ra khỏi tấm vải dầu.

Một chiếc thuyền rộng dài bốn trượng đi đến từ xa, trông thấy đám người Tra Thanh đang ở trên sườn đất, tự mình chủ động lại gần.

Đám người Tra Thanh vui mừng, tưởng là người tới tiếp ưng do Lương Cừ sắp xếp.

Không ngờ thuyền trưởng đến gần lại hỏi:

"Mấy người là bị vây ở trên núi sao? Cần đi thuyền không, một người hai lượng bạc, đưa các ngươi đến nơi cứu tế gần nhất!"

"Xúi quẩy!"

Phạm Tử Huyền quay đầu đi.

Chẳng phải người tới tiếp ứng gì, là một đàm thuyền phu tranh thủ kiếm tiền lúc người ta gặp nạn, trong khoang thuyền toàn là 'hành khách' với gương mặt mệt mỏi.

Tra Thanh vốn muốn đuổi đối phương đi, nhưng nghĩ thanh danh tốt của Lương Cừ ở trấn Nghĩa Hưng, hắn liền thay đổi ý nghĩ.

Làm thuộc hạ người ta, tất nhiên phải biết ý.

Lương Cừ chính khí lẫm liệt, trượng nghĩa là chuyện mà mọi người trong trấn đều biết, những người này chẳng phải là công lao đưa tới cửa sao?

Sau thời gian nửa chén trà nhỏ.

"Gia! Gia gia! Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa! Ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, về sau không dám nữa! Thật sự không dám nữa!"

Thuyền trưởng bị đám người Chu Xuân Cầu đánh cho mặt mũi bầm dập, trên mặt chẳng khác gì bôi xì dầu, đỏ đen loạn cả lên, liên tục xin tha.

"Phi!"

Chu Xuân Cầu nhổ ngụm nước bọt lên mặt hắn.

Nước bọt trộn lẫn với máu tươi, hắn run lẩy bẩy, hoàn toàn không dám lau đi.

Nhan Sùng Văn móc lương khô từ trong bọc ra, chia cho nạn dân trên thuyền.

Tra Thanh lại lấy một túi tiền nhỏ từ bên hông tên thuyền trưởng ra, trả tiền lại cho mọi người.

"Mọi người không cần sợ, chúng ta là Hà Bá, Hà Trường của Hà Bạc Sở"

Nhóm nạn dân liên tục nói cảm ơn.

Có nạn dân hơi do dự, cẩn thận nhắc nhở:

"Các ngài, thuyền trưởng này là người của Lưu gia... Các ngài đánh hắn... Không dễ xử lý đâu"

Thuyền dài bốn trượng tuyệt đối không nhỏ, có thuyền lớn như vậy, hiển nhiên không phải người bình thường.

Tra Thanh cao giọng:

"Mọi người không cần phải lo lắng, chúng ta là thủ hạ của Đô Thủy Lang Lương gia Lương Cừ, các hương dân có khả năng không rõ Đô Thủy Lang là chức quan gì, mọi người chỉ cần nhớ kỹ một điều, chức quan này không kém hơn Tri huyện! Ngươi nói nhà kia dám động đến Tri huyện lão gia không?"

Nạn dân lắc đầu.

"Vậy thì đừng quan tâm hắn là Lưu gia hay Lư gia gì! Hắn nếu dám đến, chúng ta liền dám để hắn thành quỷ dưới đao!"

Thuyền trưởng vô cùng kinh hãi, xem như biết được lai lịch của nhóm cường giả này.

Sao mà xui thế chứ.

Phạm Tử Huyền túm lấy cổ áo hắn:

"Ngươi nói điểm cứu tế gần nhất ở đâu?"

Hắn run rẩy đáp:

"Tám dặm về hướng Đông có một cái, có khoảng gần một vạn nạn dân..."

"Tám dặm, không tính là xa...". Nhan Khánh Sơn ước lượng một phen:

"Sùng Văn, Hữu Đông, hai người các ngươi vất vả đi một chuyến, đưa bọn hắn qua đó rồi trở lại"

"Yên tâm đi."

Nhan Sùng Văn và Quý Hữu Đông nhảy lên thuyền, hộ tống bách tính đi về phía điểm cứu tế.

Sắc trời dần tối.

Từ phía xa vang lên tiếng vó ngựa.

Hiện lên thân hình một người đàn ông với thể hình cực khôi ngô, tuấn mã dưới người băng qua vũng nước, mệt đến mức thở hồng hộc.

Sau lưng người đàn ông còn có một đám Hà Lại, tuấn mã đi theo. Hai người Trần Kiệt Xương, Lý Lập Ba cũng ở trong nhóm người này.

"Khấu Tráng! Kiệt Xương! Lâp Ba! Các ngươi tới rồi!"

Lý Lập Ba có chút kinh ngạc:

"Mọi người không đợi được Thủy ca sao?"

Nhan Khánh Sơn cười khổ một tiếng:

"Chúng ta đến đây từ buổi trưa, chờ mãi đến giờ vẫn không thấy bóng người đâu..."

Tra Thanh cười to:

"Ngược lại là chuyện tốt, chúng ta đã tập trung đủ cả, không cần Lương đại nhân phải đi hai lượt tìm chúng ta"

Sau khi đám người Lý Lập Ba đến không lâu, Nhan Sùng Văn và Quý Hữu Đông cũng chèo thuyền quay lại.

Đám người Khấu Tráng không hỏi tình huống thế nào.

Trong số những người ở đây, hơn nửa là Hà Bá, chức quan cao hơn, muốn làm gì không tới phiên bọn hắn xen vào.

Sắc trời ngày càng tối, đống lửa cháy hừng hực.

Tiếng mưa rơi và tiếng củi lửa cháy lách tách đan xen với nhau.

Ánh sáng màu cam chiếu lên mặt mọi người, ai nấy đều trầm mặc.

Lương Cừ thật sự không thiếu người sao?

Giờ Tuất ba khắc, từ nơi xa truyền đến âm thanh mái chèo.

Thuyền trưởng giơ bó đuốc, nhìn về phía nhóm người ngựa trên sườn núi, cao giọng hô:

"Chư vị là thủ hạ của Lương đại nhân đúng không?"

Sáng sớm hôm sau.

Hai chiếc thuyền lớn chở nhân mã tụ hợp với đội thuyền.

Mọi người vốn đang xoa tay chuẩn bị vất vả một phen, ngẩng đầu thấy đội thuyền khổng lồ hùng hậu liên miên ở phía xa, cùng với nạn dân chật ních đang húp cháo trên boong thuyền rộng lớn, triệt để im lặng.

Đội thuyền với quy mô lớn như thế...

Đều là Lương Cừ trong một ngày điều động được sao?

Bình Luận (0)
Comment