Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 588 - Chương 588: Triệt Để Bàn Giao

Chương 588: Triệt để bàn giao Chương 588: Triệt để bàn giao

Ánh nến chập chờn, bóng người lay động.

Trong khoang thuyền một mảnh tĩnh mịch, ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu từ song sắt xuyên thấu đáy lòng.

Nhiễm Trọng Thức cau chặt mày, hắn quả thực không ngờ rằng Lương Cừ sẽ mang đến cho hắn một tin tức xấu đến mức bùng nổ như vậy.

"Đưa nến cho ta."

Lương Cừ đưa cây nến ra.

Nhiễm Trọng Thức đưa ánh sáng lại gần lồng sắt, đuổi đi bóng tối trong lồng.

Cỏ khô mọc rêu phủ đầy trong góc, Trình Sùng nằm trên đó, hơi cong lưng lại, mái tóc điểm bạc, tựa như một con sói già bị đuổi khỏi bầy, ôm bụng đói lưu lạc trên cánh đồng hoang, xương ổ mắt lộ rõ.

"Bao nhiêu tuổi?"

"Năm mươi sáu."

"Gìa thật."

"Lần đầu gặp còn vạm vỡ lắm, mái tóc đen nhánh, có lẽ là do vỡ đan điền, tâm khí tràn ra ngoài, chưa đến một ngày đã biến thành dáng vẻ này."

"Ngoại trừ khẩu cung, còn bằng chứng gì khác không?"

"Có."

Lương Cừ lôi quyển sổ từ trong ngực ra.

"Ta yêu cầu Sa Hà Bang nộp toàn bộ ghi chép về việc ăn ở, hoạt động của Trình Sùng trong thời gian gần đây, tranh thủ đọc qua, phát hiện ra Trình Sùng một tháng trước từng đến chợ đen mua hai mươi sáu phần Thủy Thạch Căn Sinh Mộc.

Cây này sinh mệnh ngoan cường, gặp đá thì sinh trưởng, gặp nước thì trướng lên, một khi qua thời gian sinh trưởng 20 ngày ban đầu sẽ nhanh chóng bành trướng, có thể trong vòng hai ngày đạt được thể tích gấp hàng trăm lần so với ban đầu, ngoại trừ đặc điểm này ra thì không còn điểm đặc biệt nào khác.

Tính thời gian thì Trình Sùng có lẽ dùng phương pháp này để khiến đê Khâu Công vỡ ra, trước khi mưa lớn trồng nó vào bên trong đê.

Chúng ta chỉ cần phái người đi tra xét trên đê Khâu Công có vết tích gì đặc biệt không, xem xem bên trong đá có rễ cây tương ứng không, có phù hợp với vết tích bành trướng không, ấy chính là vật chứng."

"Người của trạm thủy văn đâu? Bia mực nước thì thế nào? Hắn là sau khi xong việc mới phá hỏng sao?"

"Ba điểm này tạm thời vẫn chưa tra rõ, có lẽ là chết rồi hoặc sợ tội nên trốn mất, ta nghi ngờ bia mực nước đã bị động tay động chân từ trước đó, hôm xảy ra mưa lớn bị nứt ra từ bên trong, với bản lĩnh của Võ sư, Cách Sơn Đả Ngưu cũng không phải là việc gì khó."

(Cách Sơn Đả Ngưu: dùng để hình dung việc các cao thủ sử dụng Phách Không Chưởng, Vô Hình Thần Quyền lấy hư kình đả thương người khác)

Trầm mặc hồi lâu, Nhiễm Trọng Thức thở dài.

"Bên chỗ Vệ Thiệu có biết không?"

Lương Cừ lắc đầu:

"Tạm thời chưa biết, ta đã dặn dò trên dưới Sa Hà Bang, bảo bọn họ giữ kín miệng."

Hạng Phương Tố hỏi:

"Có thể tin lời hứa của Sa Hà Bang không?"

Lương Cừ đáp:

"Trình Sùng phá hủy đê Khâu Công, trên dưới Sa Hà Bang đến cùng có sạch sẽ không, có được khoan hồng không phải xem có hỗ trợ trong việc bắt Trình Sùng không.

Nhưng bọn chúng có bắt không không phải cứ nói là xong, phải dựa vào lời nói của ta để quyết định, về điểm này, ta cảm thấy đáng để tin cậy."

Vệ Thiệu không nắm rõ nội tình, sẽ không chủ động uy hiếp.

Nói cách khác, việc sống chết của toàn bộ Sa Hà Bang nằm trong tay Lương Cừ.

Bởi vậy Lương Cừ ra lệnh một tiếng, toàn bộ Sa Hà Bang không tiếc sức mình điều phối đội thuyền cứu viện, so với uy hiếp võ lực đơn thuần còn có hiệu quả hơn.

Hạng Phương Tố gật đầu:

"Cũng thức thời đấy."

"Tên phá hoại!"

Kha Văn Bân vò đầu bứt tóc đến mức chân tóc cũng thấy đau.

"Khải Vân và Nghị Bằng không phải chỉ đơn thuần là quá xui xẻo sao? Có con riêng con mẹ nó sao không nói sớm?"

Sai chính là sai, ai quan tâm ngươi làm sao mà lại phạm sai lầm đâu?

Đê Khâu Công vỡ, Hà Bạc Sở không chỉ phải chịu tội mà bên phía Từ Nhạc Long còn phải gánh tội to.

"Ít nhất bên phía Vệ Lân không biết, không viết tấu chương lên được, A Thủy đã tranh thủ được sự chênh lệch về thời gian cho chúng ta, may mắn trong bất hạnh."

Ánh mắt Nhiễm Trọng Thức âm u, Trình Sùng nằm yên bất động trong góc, không giống như đang giả vờ ngủ.

Lương Cừ hỏi:

"Giờ phải làm sao đây?"

"Lập tức thông báo Đề lĩnh, báo cáo lên Triều đình, để Khải Vân và Nghị Bằng tới phủ Hoài Âm nhận tội trước, sau đó đến Nam Trực Lệ, cố gắng được xử lý khoan hồng.

Tính ra thì lâu thuyền vẫn đang trên đường đi, Văn Bân, ngươi để trống hai con thuyền, dẫn người vòng ngược về, áp giải tên này qua đó, để Nhạc Long đại ca định đoạt.

Ngoài ra để người của Tam Pháp Ti nhanh chóng nghiệm chứng nguyên nhân vỡ đê, lấy chứng cứ ra."

Sự việc cấp bách, Kha Văn Bân không có dị nghị gì, xoay người ra ngoài điều động thuyền.

Mấy người quay lại boong thuyền.

Mấy quân sĩ chuyển lồng sắt lên thuyền của Hà Bạc Sở, màn đêm che phủ, không có quá nhiều người chú ý đến.

Bàn giao hoàn tất, Lương Cừ tận mắt chứng kiến Trình Sùng được chuyển vào trong khoang thuyền, trong lòng thở phào một hơi.

Tốt rồi, cho dù bây giờ Trình Sùng có tự sát hay là bị người ta giết, xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cũng không còn liên quan gì tới hắn nữa, trách nhiệm chuyển giao cho Kha Văn Bân.

Trên thuyền vẫn còn vật tư cần dọn sạch, tranh thủ lúc này, mọi người quay về thuyền nghiên cứu sa bàn.

Lương Cừ giải thích một lượt tác dụng của bốn màu cờ, lần lượt có ý nghĩa gì.

Nhiễm Trọng Thức cúi người xuống:

"Nội dung sa bàn có chính xác không?"

Lương Cừ lấy quyển sổ từ trong ngăn kéo ra:

"Địa hình chính xác bảy tám phần, ta căn cứ theo bản đồ để làm, tình hình thiên tai chính xác được chín phần, ta tự thấy đánh dấu không sai.

Ngoài ra ta căn cứ theo vị trí của điểm cứu tế nạn dân và xu thế phân bố của vùng gặp nạn, quy mô vận chuyển của thuyền, địa hình đường sông để quy hoạch ra mấy tuyến đường cứu nạn phù hợp, tiết kiệm nhân lực vật lực nhất, nâng cao hiệu suất."

Ba người nhận lấy quyển sổ lật xem, càng xem càng kinh ngạc.

Tính ra thì, đê vỡ đến nay, tổng cộng mới được mấy ngày đâu?

Trừ đi thời gian đi đường và truyền tải tin tức, dùng con bài xấu nhất đánh ra hiệu quả tốt nhất, bù đắp thiệt hại ở mức độ cao nhất.

Hiền nhân xuất hiện, Xích Long Ngư hiện thế.

Cảnh tượng này kết hợp với việc đê Khâu Công vỡ, thế mà lại vô cùng tương tự!

Nhiễm Trọng Thức liên tục khen hay, cất quyển sổ đi, ánh mắt tỏa sáng:

"Nhạc Long đại ca đúng là không nhìn lầm người!"

"Là do may mắn nữa, đúng lúc Bang chủ Sa Hà Bang tự thú, bằng không ta cũng không thuận lợi được như vậy."

Hành động của Trình Sùng đúng lúc giúp Sa Hà Bang đứng về phía Lương Cừ, giúp sức rất lớn trong việc mượn thuyền, bắt người, nói là may mắn cũng không sai.

"Vất vả cho ngươi rồi, việc còn lại giao cho bọn ta, nghỉ ngơi đi, chúng ta lập một doanh địa ở gần đê Khâu Công, ngày mai ngươi có thể qua đó."

Lương Cừ không từ chối, sau khi giải quyết mấy việc cơ bản xong, hắn có ở lại đây cũng không giúp được gì nhiều.

Dưới màn đêm.

Hai con thuyền lần lượt rời đi.

Đội thuyền của Sa Hà Bang do Lão Tống dẫn đầu hợp nhất với đội thuyền của Hà Bạc Sở, đi đến thôn trấn tiếp theo.

Có Nhiễm Trọng Thức giúp đỡ, Lương Cừ cuối cùng cũng có thể không cần lo âu, ngủ một giấc ngon lành.

Ngày thứ sáu sau khi đê Khâu Công vỡ.

Bầu trời âm u mấy ngày nay đã hoàn toàn quang đãng, ánh nắng xuyên qua tầng mây, chiếu xuống vùng sông nước rộng lớn.

Chạng vạng tối.

Lương Cừ thần thanh khí sảng, ngồi thuyền quay về đê Khâu Công.

Bờ đê vỡ hỏng, nước vàng khắp chốn, đất đai bị tàn phá.

Hắc Thủy Hà một đường lao đến đây, dưới cơn gió Đông Nam thét gào đánh vào bờ đê, bọt nước bắn lên như mưa rơi.

Người thường đứng trên đê, ngược gió ngược dòng, gần như không đứng vững nổi.

Mảnh đất trống phía bên phải bờ đê, lều trắng trùng trùng, Úc Đại Dịch và Từ Nhạc Long đang chỉ huy xây sửa bờ đê.

Một lượng lớn đá được vận chuyển qua bên người Lương Cừ.

Mỗi một hòn đá đều được đục một rãnh răng, dùng sắt đúc thành hai đầu lớn, phần nhỏ chính giữa làm bằng gang, có cùng kích thước với rãnh răng.

Người thợ đặt gang vào giữa rãnh răng, đổ vữa làm từ nước gạo nếp và vôi lên.

Dùng phương pháp này có thể khiến các viên đá liên kết chặt chẽ với nhau, không có tí khe hở nào, khiến nước không thể chảy qua được, kim cũng không đâm xuyên nổi. Mỗi một khối gang còn có tên người đúc tạo, tiện để truy trách nhiệm.

Thật ra việc sửa đê có thể dùng vật liệu tốt hơn, ví dụ như đá Thanh Kim, đá Hoàng Hạo, cường độ vượt xa đá thông thường, còn về việc vì sao không dùng, nguyên nhân rất đơn giản – không có tiền.

Cứu viện cần tiền, sửa đê cần tiền, bố trí nạn dân cũng cần tiền.

Với tình hình hiện tại của huyện Hoa Châu, gom được tiền để sửa đê đã là tương đối không tệ rồi.

Bình Luận (0)
Comment