Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 593 - Chương 593: Kết Thúc

Chương 593: Kết thúc Chương 593: Kết thúc

"Xích Long Ngư, ta có nghe qua, nghe nói thuộc về một thiếu niên anh kiệt."

"Từ đại nhân không ngại thì chỉ ra để chúng ta làm quen?"

Mấy quan viên kẻ xướng người họa, chủ đề trong bữa tiệc vậy mà lại kéo tới trên người Lương Cừ.

Lương Cừ ngẩng đầu lên, nhìn về Nhiễm Trọng Thức ngồi phía trước.

Nhiễm Trọng Thức khẽ gật đầu, ra hiệu Lương Cừ đứng dậy.

Người già đều thành tinh, mấy quan viên này biết được chuyện về Xích Long Ngư, sao có thể không biết là ai có được?

Nhỡ đâu tin tức sai thì lại thành ra xấu hổ.

Trong bữa tiệc nhắc đến chỉ là tìm cớ để chính thức làm quen, bằng không đã không chỉ hỏi một mình 'Từ đại nhân' như vậy.

Lương Cừ nhận được ám chỉ, đặt đũa xuống đứng dậy, hướng về vị trí trung tâm hành lễ.

"Hoàng đại nhân nói quá lời rồi, Lương Cừ thẹn không dám nhận danh xưng anh hùng, ta có được Xích Long Ngư đều là nhờ ân trạch của đất trời, sự vất vả cần cù của bách tính, ta nhất định sẽ cố gắng hơn gấp bội để báo đấp ân trạch của đất trời, không phụ sự kỳ vọng của bách tính"

Hạng Phương Tố kinh ngạc quay đầu.

Tiểu tử này, nói chuyện xã giao đúng là càng ngày càng thuận mồm nha.

Rốt cuộc đã đọc bao nhiêu sách dạy nịnh nọt vậy?

Từ Nhạc Long nghe vậy cười to:

"Như chư vị thấy đấy, Lương Cừ là người huyện Bình Dương phủ Hoài Âm, mười tám tuổi đã là Đô Thủy Lang, theo như lời hắn nói, tên của hắn là Lương trong Đáp kiều lương, Cừ trong Tích thủy cừ, trời sinh có số mệnh gắn liền với sông nước.

(Đáp kiều lương: xây cầu, Tích thủy cừ: kênh trữ nước)

Xích Long Ngư mà Hoàng đại nhân nhắc đến lúc trước, chính là được tiểu tử này phái người đi xả nước cứu mạ mà bắt được, hôm ấy lúc ta nghe được tin này, trong lòng cũng vô cùng hâm mộ"

Một lão giả râu dài ngồi cùng bàn suy tư rồi nói:

"Từ đại nhân, lão phu nhớ là mấy cái sa bàn trong doanh địa cũng là do một quan viên họ Lương chế tạo ra..."

Từ Nhạc Long gật đầu nói:

"Lưu đại nhân đoán không sai, sa bàn ngài nhìn thấy trong doanh địa, cả cờ bốn màu đều được làm ra dưới bàn tay Lương Cừ! Đến nay vẫn chưa có sai sót gì!"

Lưu Tuần gật đầu:

"Lần này đi cứu tế huyện Hoa Châu, nếu không có đánh dấu trên sa bàn kia, sợ là sẽ không thuận lợi được như vậy, không thể bỏ qua công lao được."

"Đáp kiều Lương, tích thủy Cừ, quả nhiên là Thủy quan trời sinh"

"Lưu đai nhân gọi là thiếu niên anh hùng, quả không sai chút nào!"

"Khâu Tiên Chí xây đê được Bảo ngư, Lương tiểu tử cứu tế cũng được Bảo ngư, truyền thuyết dân gian kia ngược lại không phải hoàn toàn không có căn cứ"

Đám quan chức đồng loạt tán thưởng, ngoại trừ nhóm người bên phía Vệ Lân có đôi chút phiền muộn, còn lại toàn bộ doanh trướng đều hòa thuận vui vẻ.

Lương Cừ trẻ tuổi như vậy, người sáng suốt đều có thể nhìn ra hắn tiền đồ vô lượng.

Đơn giản nói vài câu động viên liền kết xuống một phần giao tình.

Ngày sau, nếu Lương Cừ có cơ hội tới Nam Trực Lệ làm việc, hoàn toàn có thể nhân dịp này mà đưa bái thiếp tới phủ mấy vị đại nhân đang ngồi trong bữa tiệc này.

Một hai lần đến nhà, quan hệ tự nhiên được thiết lập.

Về phần Xích Long Ngư đã vào bụng kia, chỉ là một con Bảo ngư hiếm thấy mà thôi, Khâu công Khâu Tiên Trí cũng từng ăn qua.

Chẳng ai quan tâm tới truyền thuyết dân gian lưu truyền do sự trùng hợp ngẫu nhiên giữa hai người cả.

Điềm lành chân chính là chuyện lòng sông Hắc Thủy Hà sâu hơn.

Lương Cừ nghiêm túc ghi nhớ tính danh các vị đại nhân ở đây, lần lượt cảm tạ xong liền quay về ghế ngồi.

Việc về Xích Long Ngư đến đây là kết thúc.

Chủ đề thảo luận quay lại Hắc Thủy Hà.

Đám người bắt đầu thương thảo tiếp theo đây nên sắp xếp nạn dân và trùng tu xây dựng như thế nào.

Đưa ra vấn đề, phản đối, sửa đổi, bù đắp, liên tiếp mấy kế sách sau khi thương thảo mà ra, chuẩn bị ngày mai thi hành... ...

Cuối tháng 9.

Ròng rã một tháng trời, nước lũ ở huyện Hoa Châu đã rút đi hơn phân nửa, chỉ còn sót lại ở một số vùng trũng.

Khi vật tư từ phủ Hoài Âm và Nam Trực Lệ đến, giá lương thực ở huyện Hoa Châu miễn cưỡng ổn định ở mức mười lăm văn một cân.

Một lượng lớn y quán mở cửa trở lại, Lương Cừ thỉnh thoảng sẽ đi tuần tra bốn phía, xem xem trong huyện có y quán nào thất đức không, trong lúc đó còn thỉnh thoảng thành đại phu khách mời, miễn phí xem bệnh giúp người ta.

Học qua nửa năm ở y quán, các bệnh như phong hàn, cảm sốt, nội thương không biết trị, nhưng ngoại thương như gãy tay gãy xương thì là chuyện đơn giản.

Lại thêm vào đó là hiệu quả thần kỳ của Đuổi Thủy Bệnh, cùng với lời dặn 'chú ý vệ sinh', 'uống nhiều nước nóng', Lương Cừ hành nghề y rất có hiệu quả, những người tiếp nhận trị liệu đều nói hắn là diệu thủ hồi xuân.

Từ Nhạc Long thấy thế, dứt khoát giao toàn bộ y sư trong huyện cho Lương Cừ xử lý, sắp xếp mười ba điểm chữa bệnh từ thiện trong huyện, trong lúc đó, có không ít bách tính mang theo Bảo thực Bảo ngư đến cảm tạ.

Hắc Thủy Hà vỡ đê không chỉ có một con Xích Long Ngư trôi đến.

Bảo thực Bảo ngư dưới nước bình thường khó tìm, khó kiếm, kết quả là một lần lũ lụt này vọt ra hết, sau khi nước rút, không phải kẹt trong mảnh ngói thì cũng là bị vây trong ruộng lúa, rất dễ bắt.

Lương Cừ ai đến cũng không từ chối, toàn bộ đều dùng giá ngày thường mà thu mua, mỗi sáng sớm đều hầm Bảo ngư kết hợp với một bàn Bảo thực xào.

Góp gió thành bão, Tinh hoa Thủy Trạch từ từ tăng trưởng.

Không chỉ Lương Cừ, rất nhiều Võ sư tới đây cứu tế cũng có thu hoạch.

Trần Kiệt Xương và Lý Lập Ba ngày nào cũng tới ruộng giúp các hương dân xả nước, xem xem có kiếm được thứ gì hay không, cũng bắt được mấy con cá lớn, việc đột phá hai ải đã nằm trong tầm tay.

Lư Tân Khánh thấy vậy mà thèm, nhưng thân phận địa vị không giống nhau, không thể rời đi, ngày nào cũng vất vả khổ cực chân không chạm đất, vận chuyển vật liệu đá tu sửa đê Khâu Công.

Người khác làm việc có tiền công, hắn làm việc chỉ có bao ăn.

Võ sư tham gia sản xuất có khả năng tạo ra sức mạnh vô cùng cường đại, người bình thường muốn tu sửa đê cần thời gian nửa năm, nhưng dưới sự trợ giúp của Võ sư, trong vòng một tháng là đã tu sửa được bảy tám phần.

Điều duy nhất khiến Lương Cừ buồn bực chính là, sau khi bên phía Tam Pháp Ti tiếp nhận vụ án, hoàn toàn không có động tĩnh gì, dường như ngầm thừa nhận Trình Sùng là kẻ đầu sỏ.

Lương Cừ nhân lúc rảnh rỗi tới căn cứ tạm thời của Tam Pháp Ti, hỏi thăm chi tiết từ chỗ 'người quen cũ' Trương Chí Vân.

Trương Chí Vân gặp lại Lương Cừ, một nỗi hoang đường không nói ra được xông lên đầu.

Lần đầu hai người gặp nhau, trấn Bình Dương còn chưa trở thành huyện Bình Dương, Trương Chí Vân đi hỏi thăm chuyện của Quỷ Mẫu Giáo, thấy Lương Cừ có căn cốt bất phàm, từng muốn kéo hắn vào Tam Pháp Ti nhưng bị từ chối.

Lần thứ hai gặp lại là ở huyện Phong Phụ, Lương Cừ tiêu diệt Kình Bang, Trương Chí Vân tới xử lý nốt, thu thập chứng cứ phạm tội.

Sau đó con trai Bang chủ Kình bang trả thù, miễn cưỡng tính là lần gặp mặt thứ ba.

Bây giờ là lần thứ tư.

Bốn lần gặp mặt.

Từ một tiểu tốt vô danh ở thị trấn Nghĩa Hưng, giờ đã lắc mình biến hóa trở thành Đô Thủy Lang Thất phẩm hiển hách.

Trước sau chỉ mất một năm...

Ánh mắt Trương Chí Vân tối đi.

Hắn thân là Vân Ưng Đề Kỵ Đồng bài, năm nay hai mươi bảy tuổi, chưa lấy vợ.

Rõ ràng đang tuổi thanh xuân tươi đẹp, tiền đồ vô lượng, sao lại sinh ra một cảm giác như lão nhân tuổi xế chiều thế này?

Lương Cừ bị hắn nhìn chằm chằm không khỏi dựng đứng lông tơ, vội vàng hỏi:

"Trương huynh, vụ án đến tay mọi người đã hơn nửa tháng, là không tra ra được sao? Thật sự là do một mình Trình Sùng làm à?"

Trương Chí Vân thở dài lắc đầu:

"Không, căn cứ theo lời khai của đám người Sa Hà Bang và lời tường thuật của ngươi, chúng ta cũng hoài nghi chuyện phá đê này còn có người đứng sau.

Chỉ là chúng ta không tìm ra được, biện pháp gì cũng đã thử qua nhưng đều vô dụng.

Thủ lĩnh của ta hoài nghi, hoặc là thật sự do một mình Trình Sùng làm, hoặc là bản thân Trình Sung bị người ta lừa mà cũng không biết, con trai chết lại còn mơ hồ đến mức bị người ta gài bẫy.

Trước kia không phải chưa từng có chuyện tương tự như vậy, như Thiên Ma Công bên phía Nam Cương cũng có hiệu quả cùng loại, kích phát tham niệm, ác niệm trong nội tâm con người.

Nếu thật sự không tra ra được gì, bên phía Nam Trực Lệ sẽ lại phái Đề Kỵ Kim bài, Tử Kim bài tới, nếu vẫn bó tay thì chỉ có thể quyết định như vậy thôi"

"Đành vậy"

Lương Cừ thở dài.

Trong Tam Pháp Ti có cả đống nhân viên chuyên nghiệp, nghe nói đủ loại Công pháp Võ học quỷ dị, mê hoặc người ta nói ra sự thật nhiều vô số kể, nếu bọn họ đã điều tra không ra thì một mình hắn lại càng không có kết quả gì.

"Trương huynh phải cố lên nhé!"

Sắc mặt Trương Chí Vân hồng lên.

Tuy biết Lương Cừ nói chính là vấn đề tra án, nhưng hắn nghe sao mà cứ cảm thấy quái quái.

Bình Luận (0)
Comment