Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 594 - Chương 594: Khô Mộc Phùng Xuân Khí (1)

Chương 594: Khô Mộc Phùng Xuân Khí (1) Chương 594: Khô Mộc Phùng Xuân Khí (1)

"Ha ha, ta đùa thôi mà! Trương huynh chớ để trong lòng, hôm nào tới huyện Bình Dương, ta sẽ mời Trương huynh uống rượu ở Lãng Vân Lâu"

Lương Cừ vỗ cánh tay Trương Chí Vân.

Lúc đầu không nghĩ ra, nhưng cũng không đến mức mãi không nhìn ra được gì.

Đã từng là vô danh tiểu tốt, đảo mắt một cái lại vượt lên trên mình, dù là ai thì trong lòng cũng sẽ cảm khái.

Không có người nào là trời sinh Thánh nhân cả, biết hổ thẹn thì sau này mới mạnh mẽ hơn được.

Lương Cừ không có nhiều mối quan hệ trong Tam Pháp Ti, khó có được một người quen để mà thám thính tin tức.

Trương Chí Vân cười gượng một tiếng:

"Lương huynh được như hôm nay, ít nhất chứng minh ánh mắt ta hôm đó không sai"

"Vậy là Trương huynh đáp ứng uống rượu với ta?"

Trương Chí Vân ôm quyền:

"Không có lý do gì để từ chối"

Hai người nói chuyện phiếm một lúc, ước định thời gian mời khách cụ thể, Lương Cừ dõi mắt nhìn theo Trương Chí Vân rời đi.

Đê Khâu Công bị vỡ, ở huyện Hoa Châu cùng hai huyện lân cận khác, các vụ án cướp bóc, giết người, gian dâm nhìn mãi thành quen, Tam Pháp Ti công vụ rất nhiều, không thể nhẹ nhõm hơn Hà Bạc Sở.

Hy vọng vụ án phá đê sớm ngày tìm được chân tướng, đừng trở thành một vụ án chưa được giải quyết trong số các vụ án tồn đọng của Tam Pháp Ti. ...

Đêm đến.

Điểm chữa bệnh từ thiện vẫn lục tục có người bệnh đến khám.

Hỏa kế của Y quán chuyển ghế qua, treo hai ngọn đèn lồng lên trên xà, tránh cho người ta nhìn không rõ bậc thang mà vấp chân ngã.

"Này! Có người bị nôn! Loan Tử, phủ ít tro than xúc đi!"

Y sư trong quán hô to một câu.

"Đến đây!"

Loan Tử treo xong đèn lồng, quay đầu chạy tới nhà bếp xúc tro.

"Thời tiết ẩm mốc quá, xúc nhiều tro một chút, mỗi góc rải một ít để đuổi hơi ẩm, ngày mai nếu thời tiết tốt hơn, lấy dược liệu ra ngoài phơi khô một lần nữa"

"Biết rồi ạ, đi làm ngay đây"

"Từ hôm nay trở đi không được tắm rửa, không được để lỏng thanh nẹp, không được dùng sức, cứ ba ngày thay thuốc một lần, đến trước ngày thu hoạch vụ thu sẽ tốt thôi, không ảnh hưởng đến công việc đâu"

"Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân"

"Đi đi"

Lương Cừ căn dặn vài câu, tiễn đi người bệnh bị gãy xương, thấy sắc trời đã tối đen liền chuẩn bị về lều vải đi ngủ.

Loan Tử đang xúc chỗ nôn, vội vàng chạy từ bên ngoài vào:

"Lương đại nhân, bên ngoài có người tìm ngài"

Lương Cừ phất tay:

"Nếu có bệnh nhân thì tới tìm Trương y sư và Lý y sư đi, hôm nay tới đây thôi"

"Không phải bệnh nhân, hai vị kia tuổi cũng không nhỏ, trong đó còn có một người có bộ râu hoa râm, nói là người quen cũ của ngài, đặc biệt tới đây để cảm tạ ơn cứu mạng"

"Bộ râu hoa râm, ơn cứu mạng?". Lương Cừ suy tư một lúc:

"Dẫn bọn họ tới hậu viện đi"

"Vâng!"

Y sư trị bệnh thấy Loan Tử chạy đi, không dám phàn nàn, phái một người khác tới rải tro ở các góc. ...

Hậu viện Y quán.

Hô Diên Thế Kinh và Liên Kính Nghiệp cung kính đứng thẳng chờ đợi.

Lương Cừ đi xuyên qua hai người, ngồi lên ghế thái sư, uống mấy ngụm trà hoa cúc rồi cười nói:

"Ta còn tưởng là ai, hai người các ngươi không ở lại Sa Hà Bang mà làm Đại Bang chủ Nhị Bang chủ đi, chạy tới chỗ này của ta làm gì?"

Hô Diên Thế Kinh khẽ nhăn mặt.

"Đại nhân cứ nói đùa, không có đại nhân ra tay cứu giúp, Sa Hà Bang nho nhỏ sớm đã bị hủy diệt rồi, làm gì có cái gọi là Đại Bang chủ hay Nhị Bang chủ nữa.

Chúng ta cũng chỉ là hai hạt bụi nhỏ trên giày của ngài thôi.

Ngài đi một bước, chúng ta liền có thể bay lên theo ngài, ngài vừa đặt chân xuống, chúng ta liền phải vùi mình trong bùn"

Lão đầu đã quen nịnh nọt, chẳng ngại ngùng tí nào.

Lương Cừ bật cười lắc đầu:

"Không ai cứu các ngươi cả, là chính các ngươi tự cứu mình. Được rồi, rốt cuộc có chuyện gì, đã tha cho các ngươi một mạng rồi, chớ có lại không biết tốt xấu"

Liên Kính Nghiệp ôm quyền nói:

"Xin đại nhân yên tâm, hai người chúng ta cũng không còn cầu mong gì khác, hôm nay đến đây chỉ để cảm tạ ơn cứu mạng của Lương đại nhân thôi"

Nói xong, Liên Kính Nghiệp rút hai tờ ngân phiếu từ trong ngực ra, cung kính đặt lên trên bàn.

Lương Cừ liếc mắt, một tờ một ngàn lượng, tiền trang Thông Bảo, có thể lưu thông trong toàn phủ Hoài Âm.

"Xong việc rồi sao?"

Liên Kính Nghiệp gật đầu:

"Đã xong hết, nhờ có Lương đại nhân, người của Tam Pháp Ti có đến mấy chuyến, ngoại trừ dọn đi không ít đồ, không còn việc gì khác"

Lời hứa của Từ Nhạc Long đương nhiên là có trọng lượng.

Lương Cừ nói được làm được, Sa Hà Bang không thể thờ ơ.

Mạng không mất thì việc gây dựng lại cũng không khó.

Liên Kính Nghiệp và Hô Diên Thế Kinh thương lượng với những bang chúng cấp cao khác một hồi, quyết định nghiến răng nghiến lợi, thắt lưng buộc bụng, gom góp hai ngàn lượng đến đây cảm tạ.

Bình Luận (0)
Comment