Liên Kính Nghiệp nói tiếp:
"Ngoại trừ ngân phiếu ra, nếu như đại nhân không chê, sau này Sa Hà Bang tự nguyện cắt ra một thành lợi nhuận hiến cho đại nhân!"
Trong lòng Liên Kính Nghiệp lo sợ bất an.
Hô Diên Thế Kinh trộm giương mắt lên quan sát phản ứng.
Một lúc sau.
"Được, tiền này ta nhận"
Lương Cừ không khách khí.
Trước bỏ ra gần ba ngàn lượng để xử lý chuyện liên quan đến Xích Long Ngư, sau đó lại quyên ba trăm lượng cùng với mua Bảo ngư, Bảo thực của bách tính, hầu bao của hắn quả thực đã xẹp lép.
"Chia lợi nhuận thì thôi đi"
Liên Kính Nghiệp yên lặng.
"Hy vọng sau này các ngươi có thể chân chính hối cải , đừng lại giống như lão Bang chủ hay Tam Bang chủ nữa"
Sắc mặt Liên Kính Nghiệp xấu hổ, yên lặng tiếp nhận hiện thực, không ngờ Hô Diên Thế Kinh ở bên cạnh hắn vậy mà bụp một tiếng, quỳ một chân trên mặt đất.
"Đa tạ đại nhân khuyên bảo, chúng ta sẽ khắc sâu những lời này trong tâm khảm! Đại nhân thi ân không cầu báo đáp, nhưng Sa Hà Bang lại không thể vong ân phụ nghĩa. Sau này nếu có việc cần, dù máu chảy đầu rơi cũng không chối từ!"
Trong lúc nói chuyện, Hô Diên Thế Kinh tháo một khối Hoàng Ngọc hình con cá từ bên hông xuống, cung kính dâng lên:
"Người của Sa Hà Bang chỉ cần thấy tín vật này, không dám không theo, mong đại nhân nhận lấy!"
Liên Kính Nghiệp nhìn khối Hoàng Ngọc, trong đầu hoang mang.
Sa Hà Bang có tín vật từ khi nào vậy?
Nhưng hắn nhanh chóng nghĩ lại, có tín vật hay không là do mấy người bọn hắn định đoạt, quay về lại khắc thêm một cái để đám bang chúng nhớ kỹ là được.
Thiêm sự đúng là nhanh trí!
Lương Cừ suy tư, dưới ánh mắt trông mong của Liên Kính Nghiệp, nhận lấy khối Hoàng Ngọc.
"Yên tâm, ngày sau nếu thật sự cần dùng tới, ta sẽ không kiêng dè."
Trại cá cũng tốt, Sa Hà Bang cũng được, mối làm ăn như thế, nói đen không nhất định là đen, nói trắng lại tuyệt đối không phải là trắng.
Từ Nhạc Long đã làm rất tốt, nhưng lại không hiểu ra làm sao để Trình Sùng chạy đến chụp mũ, chịu trách nhiệm liên đới một cách oan ức.
Lương Cừ không muốn giống như Từ Nhạc Long, bất ngờ dính phải việc nhân quả gì đó, lãng phí tinh lực một cách vô ích, nhưng cũng sẽ không né tránh giống như gặp phải độc xà.
Sa Hà Bang tựa lưng vào Hắc Thủy Hà, vô số bách tính dựa vào đó để sinh tồn, tài nguyên phong phú, năng lượng cực đại, có chỗ độc đáo riêng của nó.
Hô Diên Thế Kinh và Liên Kính Nghiệp thấy Lương Cừ nhận tín vật, sắc mặt vui mừng, khom người bái tạ.
Hai người bắt chuyện thêm vài câu, thấy Lương Cừ không hứng thú lắm, thức thời cáo từ, yên lặng rời đi bằng cửa sau.
Đi trên đường vào buổi đêm, Hô Diên Thế Kính thở ra một hơi dài.
Khó mà gặp được quan tốt nói lời giữ lời, tiền đồ vô lương như vậy, quả thật hiếm có, Sa Hà Bang rất muốn cùng chung một chiến tuyến với Lương Cừ.
Chỉ tiếc rằng người ta lại không vừa mắt.
Liên Kính Nghiệp trấn an:
"May mà Thiêm sự đại nhân nhanh trí, ít nhất Lương đại nhân nhận Hoàng Ngọc, ngày sau sẽ còn nhiều cơ hôi"
"Chỉ có thể hy vọng như thế"
Hô Diên Thế Kinh nghĩ đến lý giải của Lương Cừ về lề lối khi ở trên núi.
Sa Hà Bang là bá chủ huyện Hoa Châu, cho dù là Huyện lệnh cũng phải khách khí, dẫn đến trong bang từ trên xuống dưới đều cao ngạo.
Ai mà ngờ rằng, sau hai lần bị Hà Bạc Sở sờ đến, xương cốt huyết nhục dồn lại một chỗ, ép thành bùn nhão.
Cao ngạo cứt chó gì chứ, chỉ là không thấy việc đời, xây một bức tường để ngắm trời cao, tự vui tự cười mà thôi.
"Tuổi trẻ thật tốt..."...
Ngày 1 tháng 10.
Một tháng đã trôi qua, toàn bộ huyện Hoa Châu cuối cùng đã khôi phục chút nguyên khí.
Nhiều nơi nhân lúc thời tiết chưa lạnh, tranh thủ thời gian xây dựng nhà mới, trên mặt tuy cũng không tươi cười mấy nhưng ít nhất không đến nỗi thiếu sức sống.
Lương Cừ đi qua mấy điểm chữa bệnh từ thiện, đối mặt với huyện Hoa Châu vui vẻ phồn vinh sau khi trải qua đại nạn, trong lòng rất có cảm giác thành tựu, cưỡi lên Xích Sơn đi dạo một vòng.
"Hồng Mai, lại đổ thêm chút nước nữa đi, bùn khô quá"
"Tự mình làm đi"
"Sao vẫn còn tức giận nữa thế..."
Người bán hàng rong đẩy xe hàng đi qua đường nhỏ, đến từng nhà chào hàng gạch xanh.
Lương Cừ thấy trên gạch xanh kia còn chưa cạo sạch hết vôi, hơn phân nửa là gạch cũ dỡ xuống từ mặt tường đổ nào đó.
Dưới tàng cây hòe đầu thôn, mấy đứa nhỏ đang ngồi thành hàng, nghe một lão hán kể chuyện xưa.
"Lần này nước lũ rút lui, đều là nhờ Hà Thần lão gia. Hà Thần Hắc Thủy Hà kia..."
Mấy đứa nhỏ nghe say sưa ngon lành, một đứa nhỏ mập mạp nói xen vào:
"Vậy chúng ta phải cảm tạ Hà Thần lão gia đúng không?"
Lão hán nói mà không cần nghĩ ngơi:
"Đương nhiên phải cảm tạ, hương lão đã nói rồi, lũ lụt qua đi sẽ tổ chức một buổi tế tự, tế tự Hà Thần Giang Hoài lão gia"
Tế tự?
Lương Cừ vểnh tai lắng nghe.
Đúng lúc này, Trạch Đỉnh xuất hiện dị biến.
Ý thức Lương Cừ chìm vào trong Trạch Đỉnh, kinh ngạc phát hiện ra trong đó lại sinh ra một sợi khí dài mờ mit, xen lẫn quấn quanh với Xích khí.
Màu sắc của sợi khí dài này thay đổi liên tục, từ màu xám chuyển thành màu xanh, rồi lại từ màu xanh chuyển thành màu xám, lặp đi lặp lại, nhìn vào càng thêm thần bí hơn so với Xích khí.
Ánh sáng nhạt phiêu tán.
[Bình thủy đuổi bệnh, nhận được một sợi Khô Mộc Phùng Xuân Khí, nếu kết hợp với một vạn Tinh hoa Thủy Trạch, sẽ sinh ra một con Linh Ngư, có tác dụng huyền bí]
[Khô Mộc Phùng Xuân Khí: Cây khô gặp mùa xuân, hoa héo lại nở, tuổi thọ kéo dài một giáp, khởi tử hồi sinh, cũng có thể dùng để thăng hoa coi trọng]
!!!
Lương Cừ quan sát đi quan sát lại mấy lần, xác nhận mình không nhìn lầm, trong lòng nổi lên sóng gió ngập trời.
Tuổi thọ kéo dài một giáp, khởi tử hồi sinh!?