Sóng nước lăn tăn trên Hắc Thủy Hà, quân kỳ màu đỏ sẫm tung bay trong gió.
Doanh địa bên đê Khâu Công.
Nước lũ đã ngưng, nhóm thợ thủ công không còn khẩn trương gấp gáp như mấy hôm trước nữa, dưới ánh nắng lộ ra vẻ thư thái thoải mái.
Tiếng vó ngựa truyền tới.
Võ sư để trần nửa thân trên đặt tảng đá xuống, nhìn về phía Bắc.
Bóng hình tuấn mã phản chiếu trên mặt đất, đen trắng giao nhau, trong lúc nhất thời không phân rõ được rốt cuộc là ngựa đen hay ngựa trắng đang lao tới.
Nước bắn ra tứ phía từ móng sắt, tuấn mã lao qua hàng rào, Giản Trung Nghĩa mặc quan phục màu xanh ghì ngựa dừng bước, xoay người xuống ngựa, giao dây cương cho mã phu dẫn ngựa vào chuồng.
"Giản đại nhân!"
"Chào Giản đại nhân!"
"Giản đại nhân vất vả rồi."
Lại Viên trên đường cung kính chào hỏi.
Chờ đến khi Giản Trung Nghĩa đi vào trong lều, nhóm người mới ăn ý mà tụ lại thành tốp hai tốp ba.
"Giản đại nhân đúng là nghĩa khí lẫm liệt, quyên tặng ba ngàn lượng còn chưa nói mà ngày nào trời chưa sáng cũng đã ra khỏi cửa rồi, giúp đỡ việc sắp xếp cho bách tính, cứu trợ thiên tai rồi còn phát cháo, trời tối mới quay về, đúng là tấm gương cho chúng ta noi theo."
Đầu bếp không hiểu:
"Giản Tri huyện không phải là Huyện lệnh huyện Bình Dương sao? Sao lại chạy đến huyện Hoa Châu chúng ta chịu khổ?"
"Ngươi thì biết cái gì? Huyện Bình Dương thành phủ Bình Dương là chuyện sớm muộn, chẳng lẽ phủ Hoài Âm mặc kệ huyện Hoa Châu ngập lụt sao? Đạo lý cũng giống vậy cả thôi!"
"Theo như ta thấy, Giản đại nhân là trong lòng vô tư, lòng mang đại nghĩa, đối mặt với thiên tai, sao có thể thờ ơ với bách tính chịu khổ?"
Võ sư dắt ngựa về chuồng ngựa xong quay lại, thấy mọi người thảo luận liền góp vui:
"Này, mọi người có phát hiện ra không, trước đây chào hỏi Giản đại nhân đều sẽ đáp lời, hôm nay Giản đại nhân lại cau chặt mày, tâm sự nặng nề, chẳng lẽ là tâm tình không tốt sao?"
"Có à?"
"Mà nhé, hôm nay trời còn chưa tối mà Giản đại nhân đã quay về rồi..."
"Chắc gặp phải việc gì khó thôi, hy vọng Giản đại nhân có thể thuận lợi vượt qua."
Trong lều.
Ánh nắng xuyên qua vải dầu, phủ lên một tầng ánh sáng vàng nhàn nhạt.
Giản Trung Nghĩa ngồi sau bàn, cởi y phục, lấy một chiếc bát ngọc khảm vàng từ trong ngực ra.
Trong Pháp oản, khói đen quấn vào nhau, lộ ra một cỗ tà ác thuần khiết.
Mà cho dù Giản Trung Nghĩa có thúc phát Pháp oản thế nào thì khí đen vẫn hóa thành sương, không có hiện tượng biến thành sợi.
"Có chất mà không có lượng... Sao lại như vậy?"
Theo kế hoạch, phen này tới huyện Hoa Châu, ít nhất có thể ngưng tụ ra một tia, thậm chí là hai tia 'Ách khí' mới đúng.
Không ngờ trước mắt nước lũ lại rút, tìm kiếm thu thập khắp nơi, tiến độ chỉ được ba phần tư, một tia cũng khó thành.
Lông mày Giản Trung Nghĩa cau thành hình chữ Kỷ 几.
Người ăn thịt thì dũng cảm cường hãn, người ăn ngũ cốc thông minh lanh lợi, người luyện khí công thì mắt tinh trường thọ.
Giản gia có ba vị Tông sư, con đường lên đến Tông sư phải đi thế nào, Giản Trung Nghĩa hiểu rõ nhất.
Muốn trở thành Tông sư, ngoại trừ Huyền Quang dày công tu luyện, dung luyện bách kinh ra thì một bước khó nhất, quan trọng nhất là 'luyện khí'!
Có khí của trời đất chống đỡ mới có thể diễn hóa thần thông Tông sư, bước một bước vững chắc đến ngưỡng cửa 300 tuổi.
Mà luyện khí lại có năm cái khó.
Một là khó tìm.
Thiên địa vạn vật, núi non sông suối đều có khí, nhưng khí cơ trong đó yếu ớt, mỏng manh, không tung không tích, căn bản không thể lấy ra được mà luyện hóa, chỉ có cơ may, thời điểm đặc biệt mới tìm thấy được.
Hai là khó lấy.
Khí rất mờ mịt, người bình thường khó mà bắt được, thậm chí về căn bản còn nhìn không thấy, sờ không ra, chỉ có vật chứa đặc biệt mới có thể thu nạp, cất giữ.
Ba là khó luyện.
Có được khí, không có nghĩa là Võ sư có thể thu nạp, nuốt được nó, khí khác nhau thì cần cung cấp 'dẫn chất' khác nhau để dẫn dắt, bằng không nhục thể không thể chạm vào được.
Bốn là khó mà hòa hợp.
Khí và người cũng giống nhau, tà khí khó mà hòa hợp với chính khí, người chính trực khó mà hòa hợp với kẻ tà ác, nếu mà không hợp không tương thích, hậu quả khó mà lường được.
Năm là khó mà bình ổn.
Khí phân chia theo phẩm chất cao thấp, phẩm chất càng cao, uy lực thần thông mà Tông sư tạo ra sẽ càng mạnh.
Nếu dùng khí đẳng cấp thấp diễn luyện thần thông, bước vào cảnh giới Tông sư thì gần như có thể thấy trước trắc trở trong tương lai.
Luyện khí có năm cái khó, không biết đã cản bước chân biết bao anh hùng hảo hán trong thiên hạ, chỉ đến trăm tuổi là ngã xuống.
Huyền Hoàng Khí trong Triều đình được coi là khí công chính bình hòa nhất thế gian, gần như không có vấn đề về tính hòa hợp, lại còn có quy trình dung nạp hoàn thiện, thường dùng để ban thưởng công thần.
Bởi vậy Tông sư đại đa phần xuất thân từ Triều đình.
Chỉ tiếc rằng Huyền Hoàng Khí chỉ là khí trung đẳng.
Giản Trung Nghĩa tự biết bản thân mình thiên tư có hạn, so với người bình thường thì có thể coi là thiên tư vô song, là người tài của Giản gia.
Nhưng nếu so với Võ thánh, khoảng cách có thể so với vực sâu.
Không thể lấy được khí thượng đẳng, bước vào cảnh giới Tông sư với xuất phát điểm cao, Giản Trung Nghĩa có thể nhìn thấy con đường của mình ngày sau, giống như ba vị lão tổ trong tộc.
Qủy, tà, dị của mật tàng nơi núi tuyết đã mở ra một con đường thông thiên đại đạo khác cho Giản Trung Nghĩa.
Chỉ là Tà tăng kia đã đánh giá cao chính mình.
Dùng, không có nghĩa là tin.
Sắt chồng lên nhau vạn lần cũng không kém hơn vàng ròng.
Xương cốt của Đại Võ sư luyện qua cả trăm cả ngàn lần, chưa chắc đã kém hơn trời sinh võ cốt, càng đừng nói gì đến chìm đắm trong Phật pháp lâu như vậy, có điểm kì diệu hơn kẻ ngoại đạo.
Sẽ không phải là vấn đề của Pháp oản chứ.
Hay do mình đến quá muộn? Do việc xử lý thiên tai quá có hiệu quả?
Giản Trung Nghĩa nhìn chằm chằm 'Ách khí' trong Pháp oản mà trầm ngâm suy nghĩ. ...
Lương Cừ cẩn thận tìm kiếm 'Khô Mộc Phùng Xuân Khí' trong Trạch Đỉnh, thử định thông qua Trạch định tìm hiểu nhiều thông tin hơn.
Ánh sáng le lói tản ra.
Tin tức liên tiếp không ngừng tràn vào trong đầu, ánh mắt Lương Cừ càng ngày càng phát sáng.
Tuổi thọ kéo dài một giáp, bất kể là cảnh giới gì, dù là Võ thánh hay Tông sư thì cũng là một giáp.
Đây là phước lành mà trời xanh ban tặng.
Khởi tử hồi sinh, nhưng không phải không có điều kiện gì.
Trước hết là thời gian tử vong, vượt qua 12 canh giờ, muốn hồi sinh thì phải xem sinh cơ nhục thể, ý chí cầu sinh của người muốn hồi sinh.
Chết quá lâu, sinh cơ hoàn toàn đứt đoạn, hoặc là không có ý chí cầu sinh thì Khô Mộc Phùng Xuân Khí cũng khó mà giúp được.
Thứ hai là trạng thái tử vong, không thể để người ta đánh thành bột phấn, không ghép lại được, như vậy thì có dùng cũng vô tác dụng.
Lợi hại thật!
Cái gì mà thăng hoa độ coi trọng, Lương Cừ vứt ra sau đầu hết.
Vật tốt như vậy đương nhiên phải dùng làm con át chủ bài, sao có thể dùng để thăng hoa độ coi trọng.
Chỉ là dù có sử dụng trực tiếp hay là thăng hoa độ coi trọng thì không thể thiếu một vạn điểm Tinh hoa Thủy trạch đi kèm.
Chi phí đúng là càng ngày càng lớn.
"Khô Mộc Phùng Xuân Khí có tác dụng cường đại như vậy, còn Xích Khí thì sao?"
Lương Cừ thử tìm hiểu thêm về tác dụng của Xích Khí, nửa ngày trời chỉ tìm thấy dùng để thăng hoa độ coi trọng.
Cùng là khí, giá trị của Xích Khí so với Khô Mộc Phùng Xuân Khí thì chẳng khác gì vật tư tiêu hao không có gì quan trọng.
Chẳng sao cả, biết đủ mới hạnh phúc!
Lương Cừ dựng thẳng lưng, thần thái sáng bừng, nhìn quanh sông núi huyện Hoa Châu, cõi lòng vô cùng rộng mở.
Không lỗ, không lỗ tí nào!
Ở lại huyện Hoa Châu lâu như vậy, một tia Khô Mộc Phùng Xuân Khí đủ để hối vốn!
Mấy đứa trẻ con cầm trong tay cành khô chạy nhảy trên con đường đất trong thôn, chó vàng ngậm hai cành khô chạy đuổi theo sau.
Thanh niên trai tráng dùng bùn vàng xây nhà, người già thì cầm liềm lên núi cắt cỏ cho trâu bò ăn.
Lương Cừ cho rằng không chỉ do mình bình thủy đuổi bệnh.
Chỉ là trước mắt không kịp tổng kết nhìn lại.
Nghe ông cụ trước đó nói, gần đây hình như có tế tự có thể tham gia.