Tư Thiên Dã đặt quyển mục lục xuống:
"Lương đại nhân xác nhận muốn quy đổi 'Thanh Long Sát Kinh' sao?
Thân Phủ nói như vậy, ta cũng cảm thấy có lẽ đấy thật sự là bản tàn thiên mà Lương đại nhân muốn tìm, xét từ uy lực cũng như biểu hiện của nó đều rất phù hợp"
"Xác định bản trong Tàng Kinh Cung chính là nửa quyển sau sao?"
"Đúng vậy, mấy Viện Thừa tự mình đánh giá chú thích, không sai được, nếu thật sư phân chia sai nửa quyển trước nửa quyển sau, đại nhân chỉ cần viết rõ nguyên nhân, Tàng Kinh Cung sẽ trả lại đại công và quyền chọn Công pháp"
"Đổi!"
Thanh Long Thất Sát Thương, Thanh Long Sát Kinh.
Tên gọi có nét tương tự nhau, lại thêm miêu tả về đặc trưng tương ứng, Lương Cừ lựa chọn tin tưởng trực giác của mình!
Hai người Tư Thiên Dã, Tư Thân Phủ xác nhận Lương Cừ muốn quy đổi 'Thanh Long Sát Kinh', lấy ra một tập giấy, một hộp mực đóng dấu, trong tập giấy là một mẫu đơn tiêu chuẩn.
Lương Cừ viết lên tờ đơn xin quy đổi 'Thanh Long Sát Kinh', đồng ý để đối phương sử dụng công lao của mình, đóng lên con dấu tước vị và con dấu chức quan của mình, dõi mắt nhìn theo hai người rời đi tìm Chủ Bộ, ôm theo chiếc rương da nhỏ trở về doanh địa.
Nhét rương da nhỏ vào đáy thuyền, A Uy chấn động cánh, tự giác lưu lại trông coi, Lương Cừ thì trực tiếp đi vào rừng cây nhỏ phía sau doanh địa.
Trong rừng cây có bày bàn đá, băng ghế đá, tất cả đều được chế tạo từ đá tảng còn sót lại khi tu sửa đê, ngoại trừ Từ Nhạc Long và Nhiễm Trọng Thức đang dẫn người đi tuần tra đê Khâu Công ra, mấy người Hạng Phương Tố, Kha Văn Bân đều có mặt đầy đủ.
Bốn người vây quanh bàn đá đánh bài, trò chuyện câu được câu không, những người khác thì đứng vây xem.
"Cửu Thập! Ăn!". Hạng Phương Tố ném một lá bài xuống:
"Ta còn tưởng hai người các ngươi bị cách chức sẽ lưu lại ở Đế Đô chứ! Không ngờ lại cùng quay lại với Kha Văn Bân."
"Bát Vạn!". Lục Khải Vân đánh ra một quân bài:
"Nói ra thì dài dòng lắm, hai bọn ta bề ngoài thì đúng là bị cách chức"
(Cửu Thập, Bát Vạn: Tên quân bài)
"Vậy thực tế thì sao?"
"Trên thực tế thì cha ta đã bồi thường không ít bạc, Lại Bộ nói là tạm thời đình chỉ đến sang năm, chờ qua Tết, hạ một cấp quan rồi tiếp tục làm việc"
Bạch Dần Tân vui mừng:
"Vậy thì tốt quá, hai người các ngươi không cần phải đi nữa rồi!"
Nhâm Nghị Bằng gật đầu:
"Đúng là không cần đi, hai chúng ta còn được thả lỏng mấy tháng, trước năm mới chỉ cần ăn chơi, không cần làm gì cả"
Nhiễm Anh hiếu kì hỏi:
"Phải bồi thường bao nhiêu bạc vậy?"
"Khụ khụ, chuyện này đừng hỏi nữa, các ca ca vẫn còn muốn giữ thể diện."
Lục Khải Vân nói:
"Đúng rồi, Nhiễm Anh, lúc nào đại ca muội quay về nhớ dặn hắn đến đội xe lấy đồ nhé, Nhiễm thúc nhờ ta mang theo không ít đồ cho hai người đấy.
Mấy người các ngươi cũng vậy, coi sứ đoàn người ta như thể tiêu cục ấy, mười mấy cái xe toàn để đủ thứ đồ linh tinh, nói trước rồi đấy, ta phải lấy phần! Mỗi xe một thành!"
Hạng Phương Tố cười to:
"Ai bảo các ngươi xui xẻo, chúng ta có muốn về Đế Đô cũng không có cơ hội!"
Lục Khải Vân bĩu môi:
"Nếu ngươi đã nói vậy thì ta sẽ tiết lộ một tin tức cho các ngươi phải khó chịu"
Đám người tò mò.
"Kha Văn Bân về Đế Đô với bọn ta, mấy ngày liền không thấy bóng dáng đâu, bọn ta đành phải đến Tô phủ tìm hắn, các ngươi đoán xem hắn đến đó làm gì?"
"Đệt, không phải chứ, đáng ghét như vậy sao?"
"Buồn nôn!"
Kha Văn Bân lớn tiếng nói:
"Các ngươi đây là đang ghen tị, ghen tị!"
"Ta nhổ vào! Không biết xấu hổ!"
"Nam nhân ở tuổi này nên lấy sự nghiệp làm trọng, nhi nữ tình trường gác lại phía sau, Văn Bân à, ngươi lạc lối rồi!"
"Bể khổ vô biên, quay đầu là bờ!"
Đám người ngươi một câu ta một lời, nói đến mức Kha Văn Bân nhức cả đầu, đột nhiên khóe mắt thoáng thấy bóng người, vội đổi chủ đề:
"A Thủy tới rồi, Khải Vân, Nghị Bằng, đại cung mà các ngươi chuẩn bị đâu, mau lấy ra cho A Thủy xem, nếu là đồ rẻ tiền thì không xứng với việc A Thuy giúp các ngươi giấu diếm đâu nhé."
"Cố ý đổi chủ đề đúng không! Giờ cũng biết mất mặt rồi đấy?"
"Yên tâm đi, đảm bảo là đồ tốt. Nghị Bằng, ngươi đi lấy hay ta đi lấy?"
"Để ta đi, A Thủy, chờ ta một lúc"
Nhâm Nghị Bằng úp bài xuống bàn, không đến một lúc sau, hắn mang về một cái rương lớn bằng da tê giác.
Kha Văn Bân dọn bài trên bàn cất đi, để dành ra khoảng trống.
Nhâm nghị Bằng đặt ngang rương da tê giác, không để Lương Cừ đợi lâu, đưa tay mở khóa, nhấc nắp rương lên, để lộ ra đại cung nằm trong rương, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người.
Vải nhung thuần một màu đỏ, đại cung đen như mực, dưới ánh mặt trời tỏa sáng rực rỡ.
Toàn thân có tạo hình hoàn mỹ, không có bất kỳ chỗ nào không hài hòa hay có vết tích chạm khắc nào, tựa như trời sinh đã có đường cong như thế.
Một thanh cung tốt với ngoại hình gần như hoàn mỹ!
"Uyên Mộc Cung! Đỉnh không?"
"Đệt, thật hay giả đấy, đây không phải là bảo bối của Lưu thúc sao?"
"Thứ đồ này mà ngươi cũng lấy được? Trâu bò quá vậy"
Nhâm Nghị Bằng nghe âm thanh kinh ngạc của mấy người xung quanh mình, ngẩng đầu ưỡn ngực.
Ánh mắt Bạch Dần Tân lộ vẻ hoài nghi:
"Sao hai người các ngươi lấy được? Không phải là đi trộm đấy chứ?"
"Nói lời cứt chó gì đấy, cha ta và Lục Thúc biết A Thủy giúp chúng ta một đại ân, sao có thể hẹp hòi được, đặc biệt đến Lưu gia mua về đấy!
Lưu thúc lúc đầu không muốn bán, bảo là nhìn vật nhớ người, nhìn đại cung sẽ nghĩ đến những năm tháng trước kia của mình.
Nhưng không chịu nổi cha ta chuốc rượu ba lượt!"