Trường cung nội liễm, hình cung hoàn hảo thu hút ánh nhìn của người ta.
Kha Văn Bân khép lá bài lại, toét miệng cười.
"Nói đúng hơn là Nhậm thúc và Lục thúc lần lượt chuốc rượu, mấy hôm ấy ta đứng đầu ngõ ngoài cửa mà còn ngửi thấy mùi rượu! Một mình Lưu thúc không trụ nổi, mơ mơ màng màng cho mất cây cung."
Hạng Phương Tố tấm tắc lấy làm lạ:
"Chuốc say Lưu thúc lấy được Uyên Mộc Cung, đúng là không dễ dàng gì, sợ là không chỉ uống hết mấy vò rượu thôi đâu nhỉ?"
"Hồi ta còn nhỏ Uyên Mộc Cung được treo trên tường Lưu phủ, ta không với đến, bảo Lưu thúc lấy xuống cho ta, thế mà thúc ấy không đồng ý! Việc này ta nhớ cả đời!"
Bạch Dần Tân định vươn tay ra sờ, ai ngờ lại bị Kha Văn Bân đập cho cái.
"A Thủy còn chưa thử đâu, làm gì đến lượt ngươi?"
"Đáng ghét!"
"Đúng đấy, A Thủy thử trước đi."
"Mau thử xem!"
Ánh mắt mọi người đổ về hắn, Lương Cừ cũng háo hức muốn thử.
Dù chưa nghe qua Uyên Mộc Cung nhưng nhìn phản ứng khoa trương của mấy người này cũng có thể cảm nhận được sự bất phàm của nó.
Mặt ngoài hộp da tê giác phủ đầy những đốm đỏ đen phức tạp, Lương Cừ thò tay vào trong, cẩn thận cầm lấy cánh cung rồi nhấc lên, cảm giác nặng trĩu truyền tới từ cánh tay.
Cùng lúc này, đại cung màu đen rời khỏi tấm vải nhung, tựa như bừng tỉnh, một đường máu nhỏ màu đỏ lan ra từ trung tâm, tựa như mạng nhện bao phủ khắp đại cung.
Tấm lưới màu đỏ đan xen giữa sáng và tối, tựa như hít thở.
Một cảm giác khao khát cực kỳ rõ ràng truyền đến từ thân cung.
Uyên Mộc Cung vậy mà đang đòi khí huyết của mình!
Lương Cừ kinh ngạc:
"Cái này..."
Lục Khải Vân khép hộp da tê giác lại, cười nói:
"Đừng hoảng, thử quán chú khí huyết vào xem."
Lương Cừ bình ổn tâm thần, chủ động quán chú khí huyết vào trường cung.
Một lượng lớn khí huyết tràn vào, tấm lưới máu lập lòe trên thân cung dần ổn định lại.
Lúc này, trung tâm cán cung bắt đầu sinh trưởng lan tràn ra càng nhiều tơ máu phức tạp hơn, toàn bộ tơ máu đều không có ngoại lệ mà đổ hết về đầu cung.
Còn chưa chờ đầu cung triệt để bị bao phủ bởi màu đỏ sậm thì một cảnh tượng khiến người ta kinh ngạc đã xuất hiện!
Mấy tơ máu nhô ra từ đầu cung, bọn chúng cuốn lấy nhau, kết thành dây máu, lao về phía nhau!
Ở phía sau cán cung, song song với điểm trung tâm, hai đầu tơ máu đan vào nhau tựa như hai bàn tay nhỏ, nắm chặt, hòa vào nhau, dày lên, cuối cùng triệt để hóa thành một sợi dây cung màu đỏ!
Thần kỳ vô cùng!
Lương Cừ vốn tưởng rằng Uyên Mộc Cung trống không, cũng phải lên dây cung, dù sao thì cung nào cũng đều vậy, lúc nào không dùng đến thì tháo dây cung ra cho đỡ căng, không ngờ rằng Uyên Mộc Cung vậy mà lại tự sinh ra dây cung!
Mọi người vô cùng hài lòng với biểu cảm kinh ngạc của Lương Cừ.
Bọn hắn muốn chính là hiệu quả như vậy.
Uyên Mộc Cung có thể không phải là cường cung vượt trội gì, nhưng tính đặc biệt của nó thì vượt xa những đại cung khác.
Ai nhìn thấy cũng phải ngây người.
Cho dù với thực lực bây giờ của Lưu thúc không dùng đến nhưng vẫn coi nó là bảo bối.
Lục Khải Vân cười hỏi:
"A Thủy, ngươi cảm thấy Uyên Mộc Cung có phải là Linh Binh không?"
"Chẳng lẽ không phải sao?"
Lương Cừ sờ dây cung, có một cảm giác độc đáo như là keo.
Hắn có thể cảm nhận rõ ràng sức sống của Uyên Mộc Cung, còn mạnh mẽ hơn cả Phục Ba Thương khi chưa được dung nhập Kim vũ, hiển nhiên là phẩm chất độc nhất của Linh Binh.
Lục Khải Vân lắc đầu:
"Uyên Mộc Cung đang sống, điểm này không thể nghi ngờ, nhưng nếu xét về mặt ý nghĩa thì không tính là Linh Binh, chưa trải qua quá trình dung nhập linh tính."
Lương Cừ không hiểu, không có linh tính sao có thể khiến vũ khí có sinh mệnh được?
Kha Văn Bân cười nói:
"Nguyên nhân là bởi Uyên Mộc Cung không phải do rèn đúc ra, nó trực tiếp mọc ra từ trên Bảo Thụ Thiên Uyên Hồn Mộc!"
"Trực tiếp mọc ra thành như vậy!?"
Lương Cừ cầm đại cung lên, khó mà tin nổi đường cong tuyệt đẹp như vậy hình thành từ tự nhiên.
"Khụ khụ, đương nhiên là trong lúc đó có dùng mật pháp để dẫn dắt, ngoại trừ cái đó ra, không vận dụng bất cứ thủ đoạn rèn đúc nào, vậy nên không có chủ nhân giống Linh Binh.
Uyên Mộc Cung thuộc về kiểu tự sinh linh tính, nói chính xác ra thì chủ nhân là bản thân Uyên Mộc Cung, khi dùng cần chú ý bồi đắp tình cảm."
Hạng Phương Tố gật đầu:
"Năm ấy Lưu thúc lấy nó từ trên Bảo Thụ xuống, tương đương với việc hái quả chưa chín.
Quả cũng là hạt giống, nó đương nhiên là sống, hơn nữa Uyên Mộc Cung không cần trồng vào trong đất, dựa vào việc lấy khí huyết từ trên người Võ sư mà sinh trưởng, hồi phục.
Ta từng nghe cha ta nói, ban đầu uy lực của Uyên Mộc Cung đại khái thích hợp với Võ sư Bôn Mã, tương tự với đại cung kia của ngươi, nhưng Lưu thúc dùng nó nam chinh bắc chiến, Uyên Mộc Cung một đường hấp thu khí huyết, nay đã cường hãn gần sáng ngang Đại Võ sư.
Ngươi đừng lo lắng đẳng cấp quá cao không dùng nổi, kéo không nổi.
Đổ khí huyết vào Uyên Mộc Cung càng nhiều, lực cung càng mạnh, trước khi đến đẳng cấp Đại Võ sư, nó vẫn chịu được."
Kha Văn Bân nói:
"A Thủy, ngươi vừa dùng vừa nuôi, thừa để ngươi dùng thêm mấy năm nữa đến lúc đạt tới cảnh giới Đại Võ sư Thú Hổ, nói không chừng có thể khiến nó biến thành thần binh đẳng cấp Tông sư!"
Sự thần kỳ của Uyên Mộc Cung, mấy người bọn họ đều biết.
Hồi nhỏ hay tới Lưu phủ mượn chơi, chỉ tiếc rằng Lưu thúc gần như chưa từng đồng ý, chỉ có một lần hồi yến tiệc mừng đại thọ sáu mươi tuổi, uống đến say mèm mới đồng ý cho bọn họ mượn đi săn thú mùa đông.
Nhóm người Hạng Phương Tố khó khăn lắm mới mượn được, đương nhiên sẽ không khách khí, dùng mãi đến lúc lập xuân năm sau mới trả lại.
Đến mức mà lần nào gặp Lưu thúc cũng than thở một câu uống rượu làm lỡ việc.
Lục Khải Vân lên tiếng:
"Lưu thúc còn bảo rằng, Uyên Mộc Cung có thể cho ngươi dùng, người có thể khiến Bệ Hạ truyền khẩu dụ khích lệ sẽ không tệ, nhưng nếu ngày sau ngươi không dùng đến nó thì phải trả cung lại cho thúc ấy."
"Tuổi lớn hơn mà thực lực lại không tăng tiến, đương nhiên chẳng có lí nào lại chiếm lấy Bảo cung, nên như vậy."
Lương Cừ yêu thích đến không muốn buông tay.
Thân là cung gỗ, Uyên Mộc Cung khi sờ vào ôn nhuận tinh tế tựa như viên ngọc, thoải mái hơn nhiều so với sự lạnh băng của Huyền Thiết Đại Cung, cảm giác và trọng tâm đối xứng hơn.
"Có tiễn không? Ngứa tay quá."
"Có đây! Ta tiện thể cầm theo mấy ống tên, trước khi trời tối cứ thoải mái mà dùng, chi phí để ta và Khải Vân lo!"
Nhậm Nghị Bằng cầm lấy mấy ống da từ bên chân.
Trong ống da, mũi tên được xếp ngăn nắp, đầy ắp.
Lấy ra một mũi tên, cán tên phủ đầy đường gân màu nâu, dai mà cứng, lông vũ sắn bén như sắt.
Mũi tên thông thường sẽ không chịu nổi lực tác động mà vỡ nứt giữa không trung, mũi tên có thể dùng cho Võ sư, giá trị sẽ không nhỏ.
Lương Cừ không khách sáo, quán chú khí huyết vào, kéo dây cung rồi chầm chậm buông ra, sau khi xác nhận lực độ thích hợp mới rút ra một mũi tên, mắt vàng sáng lên.
Từ sống lưng cho đến lòng bàn chân đều đồng loạt căng chặt, run rẩy, long gân hổ cốt ma sát, phát ra tiếng thú gầm của kỳ lân, từng tia từng sợi xẹt lên tia điện, Lạc Tinh Tiễn Khí cuồn cuộn quấn lấy.
Mi mắt nhóm người Hạng Phương Tố đứng bên cạnh giật giật, cũng không phải cảm nhận thấy uy hiếp mà là quả thực không ngờ rằng Lương Cừ có thể tăng cường một mũi tên đến mức như vậy.
Ngay sau đó là một tiếng nổ vang trời!
Khí lưu gào thét, mũi tên xuyên rừng, gió mạnh đến mức thổi đứt cành cây hai bên đường.
Một vệt đỏ dài nhàn nhạt dần tiêu tan, để lại một đạo ánh sáng hình chữ thập trên bầu trời.
Vẫn chưa đến cuối thu mà lá rụng xào xạc, trên mặt đất là một lớp lá dày.
Hai cây cổ thụ gần sát nhau như bị cạo trọc đầu, cành cây trơ trụi đung đưa.
Lương Cừ thở dài một hơn.
"Phù, mạnh đấy!"