"Một năm ba lần sụp đổ, đưa mắt nhìn toàn một màu trắng xóa.
Người giống như chim đầu cát, lang thang phiêu bạt vô thường"
Thượng sứ đứng bên bờ, ung dung ngâm tụng.
Dưới đê, nước sông vàng đục va đập vào bờ, cuốn lên bọt sóng rơi xuống ống tay áo, thấm ra mấy vệt màu sẫm.
Thượng sứ không để ý đến vết bẩn, hắn đi lại ven bờ, mười mấy quan viên, lại viên đi theo phía sau.
"Lúc ta đến đây từng đọc qua 'Sơ lược về thủy đạo' của Khâu Tiên Chí, trên đó có viết 'Vùng đất quanh co, sóng to gió lớn, ập tới bất kể ngày đêm. Người dân bàng hoàng lo sợ, phải tranh giành chỗ dung thân với Hải thần, Hà thần'. Hôm nay được nghe được thấy mới biết những lời này không phải là giả"
Từ Nhac Long đáp:
"Mỗi khi thủy triều xói mòn, nơi nó đi qua đều không thể tránh khỏi tai họa lũ lụt, bách tính trôi dạt khắp nơi, đồng ruộng bị phá hủy, trên mặt đất sinh linh đồ thán, gần như đã trở thành trạng thái bình thường ở vùng hạ du Lưỡng Giang, bởi vậy cuộc sống cũng vất vả hơn chút"
"Đại nhân, thang đê đây ạ"
Trên đê, Tiểu lại chạy ra dẫn đường, Thượng sứ khẽ gật đầu, thuận theo cầu thang leo lên trên đê.
Việc tu sửa đê Khâu Công chưa hoàn thành, nhóm Võ sư vẫn đang qua lại vận chuyển đá tảng, vật liệu, sau đó các thợ thủ công sẽ nhận lấy rồi tiến hành tu sửa đê.
Trên mặt sông khoáng đạt là thuyền chở vật liệu, công cụ, cảnh tượng vô cùng tấp nập.
Thượng sứ quan sát một lúc, chỉ về phía một người trong đó:
"Sao trên chân người kia lại mang xiềng xích? Phục dịch à?"
Từ Nhạc Long đưa mắt nhìn qua, thấy vậy liền đáp:
"Cũng không phải, Thượng sứ không biết đấy thôi, người này tên là Lư Tân Khánh, trước kia là Thủy phỉ, vốn nên tống vào nhà lao, nhưng lại ngẫu nhiên hỗ trợ lập được hai tiểu công, cộng thêm việc sửa đê cũng đang thiếu người, chúng ta liền để hắn đến lao động cải tạo, theo dõi xem tình hình thế nào"
"Lao động cải tạo?"
"Người đưa ra chủ ý lao động cải tạo này chính là Lương Cừ, hắn còn làm riêng một bảng thời gian biểu cho Thủy phỉ kia.
Trên đó quy định mỗi ngày phải rời giường lúc gà gáy, có một khắc đồng hồ để rửa mặt, gập chăn, một khắc đồng hồ để ăn sáng, rồi lại đọc thuộc lòng điều luật của Đại Thuận trong hai khắc, sau đó mới tham gia tu sửa công trình.
Ngoại trừ thời gian cơm trưa và cơm chiều có hai khắc để nghỉ ngơi thì phải làm việc đến giờ Hợi bốn khắc mới trở về doanh địa, sau khi đánh răng rửa mặt xong cần viết một bản tóm tắt về trải nghiệm của mình dài năm trăm chữ, đến giờ Tý mới được đi ngủ..."
Dưới đê, Lư Tân Khánh để trần thân trên mà đập đá, mấy ngày lao động liên tục khiến làn da hắn bị phơi nắng đến đen nhánh, hiện ra một tầng bóng loáng.
Đặt tảng đá đã được mài nhẵn bước đầu, khóe mắt Lư Tân Khánh vô tình nhìn thấy mấy người trên đê đang chỉ trỏ về phía mình, vội vàng khom người uốn gối, lộ ra nụ cười lấy lòng, bờ môi bị nẻ ra một lớp da chết chảy ra máu tươi.
Thượng sứ chỉ xuống phía dưới cười hỏi:
"Đọc thuộc lòng điều luật không hiếm thấy, nhưng ngày nào cũng phải viết cảm nhận thì đúng là thú vị, viết cho ai xem? Lương Cừ sao?"
"Tiểu tử kia lười nhác lắm, ban đầu còn nói sẽ thỉnh thoảng kiểm tra, nhưng ta thấy từ lúc hắn bố trí cho tới nay chưa từng kiểm tra, đều giao lại hết cho mấy Hà lại thủ hạ.
Yêu cầu cả bài không có chữ nào được viết sai, ngôn từ cần thành khẩn, câu chữ phải có ý nghĩa, không được lặp lại, bằng không sẽ phải viết lại, viết cho đến khi nào phù hợp yêu cầu mới được nghỉ ngơi"
"Cả một đêm không viết ra thì sao?"
"Ngày hôm sau gà gáy lại dậy lao động, đến đêm lại viết tiếp, hơn nữa còn phải bổ sung phần của hôm trước"
Thượng sứ nghe vậy cười to.
Rất nhiều quan lại lần đầu tiên nghe thấy chuyện như vậy cũng cảm thấy thú vị, hỏi thăm chi tiết kỹ càng, càng nghe càng cảm thấy buồn cười.
Bên trên đê cười đùa náo nhiệt, Lư Tân Khánh không rõ ràng ra làm sao, dùng sức gật đầu cười.
Sắc mặt giám công nghiêm túc:
"Cười gì mà cười, không được lười biếng, còn chưa tới thời gian nghỉ ngơi đâu!"
Lư Tân Khánh nghẹn lời, chỉ đành phải vung mạnh búa đập đá.
Thượng sứ tiếp tục quan sát, sau khi hỏi thăm mấy câu đơn giản như đê Khâu Công bao giờ thì tu sửa xong, điều phối vật tư thế nào thì mấy thủ hạ lúc trước được phái đi kiểm tra lòng sông lần lượt trở về báo tin.
"Đại nhân, lòng sông Hắc Thủy Hà quả thật đã sâu hơn, đoạn phía trước đã mở rộng ra hơn trượng!"
"Miệng rắn lớn cũng thế!"
Lòng sông sâu hơn sẽ lưu lại vết tích, đối chiếu trước sau một hồi không làm giả được, mấy người liên tục báo ra khoảng cách và độ sâu, Lại viên ở bên cạnh dùng bút lông sói ghi chép lại.
Thượng sứ không hoài nghi gì.
Án lệ làm giả điềm lành có rất nhiều, nhưng chưa từng nghe nói làm giả điềm lành bằng cách làm sâu lòng sông, nhất là quy mô lại lớn đến vậy.
Quá vô lý ngược lại lại giống thật.