Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 610 - Chương 610: Trở Lại Làm Người (2)

Chương 610: Trở lại làm người (2) Chương 610: Trở lại làm người (2)

"Hai vị yên tâm đi, nếu có thể bổ sung, Lương Cừ đương nhiên không thể để mất không một đại công được."

Đại công ở Đại Thuận rất ngon lành.

Lương Cừ trước nay vẫn là hai chân đạp hai thuyền, phải kiếm ăn dưới nước mà cũng phải kiếm ăn từ Đại Thuận, bổ trợ cho nhau, vừa nhanh vừa vững.

"Lương đại nhân cao thượng!"

Hai người khen ngợi vài câu xong liền cưỡi lên ngựa, cáo biệt vài câu đơn giản rồi rời đi theo sứ đoàn.

Sự náo nhiệt trong doanh địa bình ổn lại, mọi người lục tục tản đi.

"Cuối cùng cũng kết thúc rồi, mệt chết ta mất."

Kha Văn Bân vươn vai.

Hạng Phương Tố khoanh tay:

"Mọi việc kết thúc rồi, chúng ta cũng về được rồi chứ? Việc còn lại để Huyện lệnh mới đi xử lý là xong."

Từ Nhạc Long nhìn chăm chú đê Khâu Công đang được tu sửa.

Nước lũ trong huyện Hoa Châu rút đi, đại đa phần nạn dân đều được bố trí ổn thỏa, phương án cứu trợ cũng đã đâu vào đấy, quả thực không còn việc lớn hay việc quan trọng nào nữa.

"Được, đợi lát nữa ta lên danh sách, để một phần ở lại, những người không có tên trên danh sách thì mau về đi."

Trong doanh địa vang lên tiếng hoan hô.

Bất tri bất giác đã đến huyện Hoa Châu được gần hai tháng, lều trại cho dù có bố trí thoải mái đến đâu cũng kém xa so với ở nhà.

Lương Cừ không khỏi nghĩ đến Tây quân bôn ba khắp nơi, không biết Đại sư huynh khi nào mới quay về được.

Buổi chiều.

Bầu trời quang đãng, các quân sĩ cầm danh sách, dùng hồ dán dán lên bảng thông báo, dẫn đến một lượng lớn quan lại quân sĩ vây xem, đông đến mức trước bảng thông báo chật như nêm, người qua kẻ lại.

Người có tên thì cúi đầu ủ rũ, người không có tên thì thấp thỏm kiểm tra đi kiểm tra lại ba lượt rồi mới nhẩy cẫng lên hoan hô.

Lương Cừ không đi xem, hắn biết trên danh sách không có mình, trước khi công bố ra ngoài đã lưu thông trong nội bộ rồi.

Rương bạc, Phục Ba Thương, Uyên Mộc Cung, Huyền Thiết Đại Cung, ống tên, đủ thứ đồ chất thành một đống.

Lương Cừ lần lượt để vào rương gỗ, ngoại trừ vũ khí thì tự mình cầm ra, những thứ còn lại đều để Hà lại chuyển lên thuyền.

Chuồng ngựa trong doanh địa.

Xích Sơn gấp không chờ nổi mà nhảy qua hàng rào.

Ngựa trong chuồng ở doanh địa đều do quân sĩ phụ trách, thống nhất cho ăn, dọn vệ sinh, không có người chăm sóc đặc biệt, chất lượng cuộc sống của Xích Sơn giảm xuống mấy bậc liền, sớm đã mất kiên nhẫn rồi.

Trong chuồng ngựa, Hạng Phương Tố cũng đang chuẩn bị quay về, hắn dắt ngựa đen của mình ra rồi gọi.

"A Thủy, đi về thế nào, cưỡi ngựa hay ngồi thuyền? Bọn ta chuẩn bị tới huyện Giang Lăng xem thác mười tám tầng, chơi ở đó hai ngày, có đi cùng không?"

"Mọi người đi đi, ta ngồi thuyền, phải quay về trước bắt cua để chuẩn bị, còn muộn nữa thì sang tháng mười một mất."

"Ha ha, được! Vậy bọn ta chờ được ăn cua đấy!"

"Hẹn gặp lại!"

"Hẹn gặp lại!"

Trên dòng Hắc Thủy Hà, Xích Sơn dậm bước đi vào khoang thuyền.

Lương Cừ đứng bên bờ đọc trang giấy, lướt qua một lượt, vỗ vai Lư Tân Khánh.

"Viết không tệ, cải tạo cho tốt vào, sớm ngày trở lại làm người, sau này nói không chừng còn được giảm hình phạt đấy."

Lư Tân Khánh vội vàng gật đầu.

"Đại nhân tha cho một mạng, đối với tiểu nhân mà nói ân đức vô ngần, vô cùng cảm kích, chỉ là..."

"Chỉ là cái gì?"

"Ngày nào cũng 500 chữ, quả thực khó quá, tiểu nhân chỉ là đơn giản biết chữ mà thôi, chưa từng đến thư viện học, liên tục mấy ngày trời, viết đến tận giờ Sửu mới được đi ngủ."

Vẻ mặt Lư Tân Khánh sầu khổ, kết hợp với quầng thâm lồ lộ khiến lời nói có vẻ vô cùng đáng tin.

Đường đường là Võ sư mà khuôn mặt mệt mổi, ngày nào cũng vắt óc, cố gắng hết sức viết lại suy nghĩ chuyện đã qua, thời gian nghỉ ngơi mà cũng không được nghỉ ngơi, chỉ trông mong lúc ấy tìm được người nào đó giỏi giang thơ văn.

Vừa nghĩ đến đây, khóe mắt Lư Tân Khánh liền lộ ra mấy nếp nhăn.

"Cũng đúng."

Không phải ai cũng được giáo dục căn bản, Lương Cừ nghe theo ý kiến của quần chúng.

"Vậy thì giảm cho ngươi 200, mỗi ngày viết 300 chữ, không được ít hơn nữa."

Hòn đá tảng đè trên người giảm bớt bốn thành, Lư Tân Khánh vui mừng vô cùng, chỉ hận không thể nhảy múa hát ca.

"Đại nhân lòng dạ Bồ Tát, lòng dạ Bồ Tát!"

Từ ngày đê vỡ bị bắt cho tới nay, trời trong đã được một tháng nhưng Lư Tân Khánh nay mới lần đầu tiên cảm nhận được ánh nắng chiếu lên đầu vai mình.

Thần thanh khí sảng!

"Được rồi, tự mà giải quyết cho ổn thỏa."

"Đại nhân đi thong thả!"

Lương Cừ ngồi lên thuyền, rời khỏi bến cảng.

Núi thấp hai bên bờ dần lui về phía sau, mãi cho đến khi đê Khâu Công biến mất trong tầm mắt.

A Uy thoát khỏi cổ tay, tung cánh bay về phía đầu thuyền, bốn cái cánh nhảy múa theo gió.

Dưới lòng sông Hắc Thủy Hà, Không Thể Động, Nắm Đấm và các thú lần lượt nổi lên mặt nước, đồng loạt nhìn về phía Lương Cừ.

Lương Cừ biết đây là có ý gì, lượng Tinh hoa Thủy Trạch mà mấy thú và A Uy hấp thụ khác nhau, nhưng cách biệt không lớn.

Một vòng tiến hóa mới!

Bình Luận (0)
Comment