"Hảo tiểu tử, hai tháng không gặp, còn dám trêu chọc cả ta!
Không có gì to tát đúng không? Đều là do đồng liêu giục giã mới tổ chức đúng không?
Đệ lặp lại lần nữa thử xem! Hôm nay ta cho đệ biết thế nào là tôn ti lớn bé!"
Hậu viện Võ quán, bóng cây um tùm bao phủ cả viện, hương hoa quế nồng nàn như hương mật ong đậm đặc lan tỏa trong không khí.
Hướng Trường Tùng vòng tay vít lấy cổ Lương Cừ, hung hăng dùng sức kẹp xuống.
Lương Cừ túm lấy cánh tay Hướng Trường Tùng, phối hợp khom eo ha ha cười to, trên tóc bất tri bất giác dính mấy đóa hoa kim quế màu cam.
"Sư huynh nổi nóng như vậy, thế thì hôm nào thiết yến rốt cuộc có đến hay không đây?"
"Đến chứ! Đương nhiên phải đến rồi!". Hướng Trường Tùng nghiến răng nghiến lợi nói:
"Ta phải đến ăn cho đã, ăn cho đệ nghèo luôn đi, ăn cho đệ phải phát khóc, hối hận cũng không kịp!"
"Thế cẩn thận kẻo ăn no đến đau bụng đấy, sư đệ thiết yến chính là tiệc cua!"
"Võ giả sợ gì đau bụng, cùng lắm thì ăn thêm mấy củ gừng! Uống thêm mấy ngụm Hoàng tửu! Ta muốn ăn 200 con cua lớn!"
Thấy cả hai huyên náo không ngừng, Hồ Kỳ chen vào hô ngừng.
"Hướng sư đệ đừng đùa giỡn nữa, trước hết để Lương sư đệ nói xem đã, khẩu dụ hoàn chỉnh của Thánh Hoàng Bệ Hạ là gì?"
Hướng Trường Tùng buông lỏng tay.
Lương Cừ phủi đi hoa quế trên đầu, đứng thẳng người dậy trả lời:
" 'Bắc Kiều Lương, Trúc Thủy Cừ, khanh phải cố gắng lên'. Không nhiều không ít, vừa vặn từng đó chữ cái.
Hôm đó, sứ thần của Triều Đình đến, sau khi đọc Thánh chỉ xong, ở trước mặt tất cả mọi người, tự mình truyền lại khẩu dụ cho ta"
"Bắc Kiều Lương, Trúc Thủy Cừ, ..."
Hồ Kỳ đọc lại mấy lần, trên mặt lộ ra mấy phần hồi ức, thổn thức nói:
"Lương sư đệ trở thành môn hạ mới chỉ gần một năm, cảnh tượng dạy đệ đứng tấn vẫn còn rõ mồn một trước mắt ta, vậy mà chỉ chớp mắt một cái, đã mang lại thể diện cho sư phụ và các sư huynh như vậy"
Lương Cừ ôm quyền:
"Đa phần là nhờ Hồ sư huynh dạy bảo tốt"
Hồ Kỳ lắc đầu:
"Sư đệ là Thủy Kỳ Lân dưới sông, ta làm gì có bản lĩnh dạy dỗ ra người có thể khiến Thánh Hoàng truyền khẩu dụ khích lệ.
Từ đầu tháng đến nay đã có ba mươi bảy đệ tử rời khỏi Võ quán, nhưng chưa gặp người nào có năng lực như sư đệ, không ỷ vào bản lĩnh của mình mà tới thôn làm xằng làm bậy đã là không tệ rồi"
"Sư môn chúng ta sắp xuất hiện nhân vật không tầm thường rồi!". Hướng Trường Tùng đập lên cánh tay Lương Cừ:
"Thánh Hoàng Bệ Hạ tự mình truyền khẩu dụ, sư đệ sao không tìm cơ hội biến nó thành mặc bảo, treo trong sảnh đường?"
"Có lý! Đúng lúc lát nữa đi tìm sư phụ, để sư phụ viết giúp ta, sau đó đóng khung rồi treo ở sảnh đường!"
Vừa nói xong, một vòng màu cam ánh vào hậu viện.
Ánh mắt Lương Cừ xuyên qua bóng cây màu nâu xanh nhìn lên bầu trời.
Hoàng hôn ngả dần về phía Tây, bầu trời dần chuyển sang màu vàng cam.
Còn ở lại nữa sợ là không kịp ăn tối với lão hòa thượng.
"Thời gian không còn sớm nữa, còn phải đi tìm sư phụ một chuyến, hôm nay chủ yếu thông báo cho hai sư huynh, về phần thiếp mời, lượng thứ cho sự lười biếng của sư đệ, hôm nào để Hưng Lai tới đón mọi người."
Hồ Kỳ gật đầu:
"Ta vốn cũng không để ý những thứ lễ nghi phiền phức kia đâu."
"Cùng sư môn với nhau, thân như huynh đệ, sư đệ muốn mời cơm chỉ cần hô một tiếng là được, không cần phải đưa thiệp mời"
Mọi người vào ngày lễ ngày tết vẫn thường xuyên tụ họp ăn cơm.
Dù không có dịp gì, chỉ là cây mơ trong vườn nhà sư phụ chín mọng, cây táo ra quả, cũng đáng để tìm tới cửa ăn uống một bữa, đưa thiếp mời ngược lại lộ vẻ xa lạ, phiền phức.
Tạm biệt hai sư huynh, uyển chuyển từ chối lời thỉnh cầu chỉ dạy của Học Đồ trong Võ quán, bảo rằng lần sau nhất định sẽ đáp ứng, Lương Cừ liền men theo con đường lát đá xanh chạy tới Dương phủ.
Dương Đông Hùng và Hứa Thị được người hầu thông báo, nhân lúc Lương Cừ dạo bước xuyên qua hành lang đã ngồi ngay ngắn chờ ở sảnh đường.
Xa cách hai tháng, Lương Cừ có rất nhiều điều muốn nói với sư phụ và sư nương.
Hắn tiếp nhận chén trà từ tay Nam Đệ, kể lại hành trình từ lúc bắt đầu, một đường không ngừng, bất kể ngày đêm chạy tới huyện Hoa Châu, phát hiện ra bia mực nước bị đứt gãy một cách kỳ lạ.
Lại đến gặp đội thuyền của Huyện lệnh, chém giết quái ngư, tự mình tới Sa Hà Bang mượn thuyền, Bang chủ Trình Sùng tự thú hành vi của mình, trên dưới bang chúng phản chiến.
Cùng với việc thương nhân bán lương thực ở trấn Cam Tuyền bị người ngoài đến kết bè kết phái công kích, người địa phương từng có ước định từ trước ngược lại cùng tham gia cướp bóc, sau đó bắt được Xích Long Ngư... chuyện nhỏ vụn vặt cũng kể hết một lượt, đầy đủ chi tiết.
Hứa Thị nghe mà đến là vui vẻ:
"Hai tháng đi huyện Hoa Châu của con ngược lại rất phong phú, nào là mượn thuyền, nào là bắt người, lập được công lao thật lớn.
Sư phụ con còn ở nhà ngày đêm buồn phiền, cảm thấy con lần đầu tiên xử lý việc lớn như vậy, sợ con xảy ra chuyện, ngày nào cũng phái người tới Dịch trạm xem có thư từ gì của con hay không"
Ánh mắt Dương Đông Hùng nhàn nhạt, nâng chén trà lên uống một ngụm.
Lương Cừ ngồi ở dưới nghe vậy mà cảm thấy xấu hổ.
Trong hai tháng này, hắn quả thật không gửi một phong thư nào, chủ yếu là cảm thấy khoảng cách giữa huyện Hoa Châu và huyện Bình Dương quá gần, không cần thiết phải như vậy.
Lại thêm lũ lụt lan tràn, Dịch trạm huyện Hoa Châu cũng bị nước lũ bao phủ, ngoại trừ quan thư thông suốt, thư nhà khó truyền đi, phải phí công đặc biệt tìm người.
Lương Cừ đổi chủ đề:
"Sư phụ sư nương không ngại đoán thử xem, đệ tử lần này tới huyện Hoa Châu trị thủy, Triều Đình ban thưởng gì cho con nào?"
Chuyện quá khứ không cần nhắc lại, hai người quả thật cũng không so đo vấn đề thư từ này.
Dương Đông Hùng suy tư rồi nói:
"Theo như lời con kể, lần này trị thủy lập được công lao khá lớn, không phải được thăng chức thành Hành Thủy Sứ đấy chứ?"
Lương Cừ lắc đầu:
"Sư phụ đoán sai rồi, đệ tử không được thăng chức"
"Tiểu Cửu đã nói Bang chủ Sa Hà Bang phá đê là nhằm trả thù Hà Bạc Sở, như vậy trên dưới Hà Bạc Sở tất nhiên sẽ không có người nào được thăng chức.
Bằng không phạm tội mà còn được thưởng, Triều Đình sao có thể ổn định được lòng dân? Ta đoán phần lớn là ban thưởng vật chất, đan dược, Công pháp gì đó?"
"Sư nương nói đúng một nửa, nhưng ngoại trừ ban thưởng vật chất ra, còn có một thứ vô cùng quan trọng"
Còn có?
Dương Đông Hùng và Hứa Thị trầm tư.
Hoàng Đế trị quốc có ba thứ lợi khí: Hiệu lệnh, hình phạt, lộc thưởng.
Trong đó lộc thưởng cũng chỉ có mấy loại: Thăng quan, ban tước, ban thưởng...
Không có thăng quan, càng sẽ không có ban tước.
Vậy thì còn có thể là gì?
Dương Đông Hùng nghĩ mãi không ra.
Hứa Thị bừng tỉnh hiểu ra:
"Bệ Hạ ban hôn cho con sao?"
"Khụ khụ khụ...". Lương Cừ bị sặc nước bọt:
"Sư nương nghĩ quá xa rồi, sao có thể ban hôn được."
Hứa Thị đậy nắp trà lại, trừng mắt nhìn hắn:
"Con còn thừa nước đục thả câu với hai người già chúng ta nữa? Mau nói đi!"
Thấy sư phụ sư nương không đoán ra, Lương Cừ dựng thẳng sống lưng.
"Đệ tử nhận được một đạo khẩu dụ, Bệ Hạ nói con là 'Bắc Kiều Lương, Trúc Thủy Cừ', còn nói con là 'Khanh phải cố gắng lên!' "
Dương Đông Hùng kinh ngạc vô cùng, đặt lại chén trà xuống bàn, ngồi thẳng người dậy.
"Lời này là thật sao? Thật sự có khẩu dụ à?"
Lương Cừ ôm quyền:
"Đệ tử không dám lấy chuyện này ra làm trò đùa, mấy chữ này là sau khi Thượng sứ đọc Thánh chỉ xong, tự mình truyền lại cho đệ tử, toàn bộ trên dưới Hà Bạc Sở đều chứng kiến.
Đệ tử hôm nay đến đây, một là thông báo bình an với sư phụ sư nương, hai là muốn nhờ sư phụ viết cho đệ tử một phần mặc bảo, để đệ tử đem về treo trong sảnh đường."
Dương Đông Hùng và Hứa thị liếc nhau.
Thánh Hoàng tự mình truyền khẩu dụ khích lệ.
Bắc Kiều Lương, Trúc Thủy Cừ...
Đất là căn nguyên của vạn vật, là nguồn gốc của mọi sự sống.
Nước là huyết khí của đất, tựa như kinh mạch lưu thông trong cơ thể con người.
Từ xưa đến nay, thủy lợi là trọng điểm của mọi triều đại.
Trong đó dĩ nhiên có nguyên do là đúng lúc tên của Lương Cừ như thế, nhưng có thể dùng chuyện này để khích lệ, sức nặng cũng không tầm thường.
Một lúc sau.
Dương Đông Hùng bình phục tâm tình, dù vui mừng nhưng vẫn lắc đầu từ chối.
"Không phải ta không muốn giúp, nhưng con bảo ta viết, thì còn không bằng tới thư viện Thượng Hồ tìm Triệu Sơn trưởng, ông ấy là thư họa nổi danh đấy.
Phương pháp Bính Âm của con có thể tiến triển nhanh như vậy, không thể thiếu sự trợ giúp của Triệu Sơn trưởng, tìm ông ấy hỗ trợ, kiểu gì cũng vui lòng."