Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 626 - Chương 626: Sông Có Khách Đến

Chương 626: Sông có khách đến Chương 626: Sông có khách đến

Bến thuyền Vọng Giang ở vùng sông nước Giang Hoài là nơi nuôi cua có tiếng.

Vào một đêm trời trong không mây, hai con thuyền ba lá lặng lẽ dừng trên mặt nước, nước sông phản chiếu ánh trăng sao rực rỡ.

Thân cây chè vè rũ xuống, lau sậy chạm vào mặt sông, những bông hoa nở rộ chìm xuống dưới nước, một lượng lớn phấn hoa trắng như sương tản ra, men theo dòng nước chảy về phương xa.

Bụp!

Cái đuôi dài phá tan trăng tròn, sóng nước nhấn chìm phấn hoa.

Cái bóng đen cực đại bơi lội dưới nước, từng tầng gợn sóng nổi lên.

Trên cái cổ béo mập của Nhep Béo treo một sợi dây thừng mảnh, hai bên vây cá ôm chặt lấy giỏ cá bằng trúc, tựa mình vào bờ sông để kiếm cua.

Dòng nước khẽ động, cá tôm chạy trốn, trai sông thì khép vở, mấy con cá nhảy nhót trốn vào trong khe đá.

Con cua đang kẹp lấy cá nhỏ để ăn phát giác ra nguy hiểm, cuống mắt chuyển động, vứt con mồi đi, tám chân bò ngang vội chạy vào hang bùn.

Nheo Béo bình tĩnh quẫy đuôi bơi về phía trước, cái râu dài thăm dò vào trong hang, hơi hơi cử động, đến khi rút ra, trên đó đã treo một con cua to đang quẫy loạn.

Con cua vung cặp càng, kẹp chặt lấy râu dài mà không hề hay biết mình đã mắc bẫy, đại họa sắp đổ xuống đầu.

Nheo Béo xách cua đưa lên trước mắt, mở nắp giỏ cá trong lòng ra, so sánh với cua to trong đó, thất vọng lắc đầu, cái râu vung một cái, con cua chưa đến sáu lạng bay ra khỏi mặt nước, đập xuống bãi cỏ.

Con cua may mắn thoát được một kiếp gian nan lật người, cái càng chạm đất, bỏ trốn vào bụi rậm.

Nheo Béo đậy nắp lồng lại, vẫu đuôi tiếp tục bơi về phía trước, trong chớp mắt lại tìm thấy một con cua lớn ở chỗ rẽ.

Cua lớn nằm trong hang động, nửa ẩn nửa hiện, phun ra bọt khí, kẹp lấy cái râu dài đang rung rung, ngay sau đó cả người nó bị râu dài kéo lên.

So sánh một phen.

Nheo Béo vui vẻ bỏ cua vào giỏ.

Gần bến thuyền Vọng Giang có rất nhiều nhà giàu chuyên nuôi cua, dọc bờ sông quây lại cả một vùng lớn làm chỗ nuôi cua.

Thường hay có cua dùng tám cái càng trèo qua bờ rào, lủi xuống lòng sông, sinh sôi nảy nở với cua hoang dã.

Dần dần, khu vực gần bến thuyền Vọng Giang, phẩm chất và số lượng cua cao hơn các bến thuyền khác gấp mấy lần!

Đầu Tròn đi khắp nơi tìm kiếm bảo địa, phát giác ra vùng đất này bất phàm cua lớn, cua béo rất nhiều.

Mà chờ đến khi nó báo tin này lại cho cá heo dưới trướng, bản thân mình đi nơi khác tìm kiếm cua thì Nheo Béo không biết nghe được tin này từ đâu, ôm giỏ cá vội vàng chạy qua, cưỡng ép hù dọa những con cá heo khác, độc chiếm cả một vùng cửa sông, một mình tìm kiếm cua to.

Đám cá heo không có thủ lĩnh dẫn đầu, không lập thành đội, hoàn toàn không phải là đối thủ của Nheo Béo, chỉ dám giận chứ không dám nói gì, đành để mặc Nheo Béo, lẳng lặng qua chỗ khác bắt cua.

Độc chiếm bảo địa, khe hở trong giỏ cá đã chật ních càng cua, cả giỏ đầy ắp ít cũng phải hơn trăm con.

Nheo Béo không khỏi mơ tưởng đến việc Thiên thần khích lệ khen thưởng mình.

Mà lại không biết rằng bọ ngựa bắt ve, chim sẻ trực sẵn.

"Cá biết bắt cua sao? Cũng hiếm thấy đấy..."

Đáy sông đầy là đá và rong rêu rậm rạp.

Hai 'tráng hán' có thể hình 'cường tráng', so với Hà trưởng Khấu Tráng – thủ hạ của Lương Cừ còn cao hơn không ít ẩn nấp ngay sau, chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Nheo Béo.

Dường như việc hô hấp dưới nước chẳng có gì khó khăn.

"Đại ca, cua trong giỏ kia toàn cua to, nhỏ hơn 7 lạng là không được cho vào giỏ, chúng ta đã lâu chưa được ăn cua, nay trời thu mát mẻ, cua to đầy gạch, đúng là thời điểm tốt, chi bằng cướp giỏ cua kia?"

'Tráng hán' có thể hình nhỏ hơn nhưng vẫn cao tới gần 2m3 khua chân múa tay, ra hiệu những gì đã thấy trước đó.

"Đừng làm lỡ việc, chúng ta tới phía Nam là để tìm Long Quân chuyển thế, con cá kia trông quái đản thế kia, trước nay chưa từng thấy qua, không biết là loại gì mà lại thông minh như thế, nói không chừng là dị chủng đã có chủ.

Đừng quên Đô úy Huyền Y năm đó, một mình cưỡi Huyền Quy vượt qua cả một vùng sông nước rộng lớn, một loạt sự việc sau đó ngươi quên rồi sao?"

Nhị đệ không để tâm:

"Đại ca, có chủ hay không tạm thời không biết, nếu có thật, Huyền Quy của Đô úy Huyền Y năm ấy tốt xấu gì cũng là Đại Tinh quái, con quái ngu trước mắt này cũng chỉ là hạng Tinh quái thôi, còn kém xa.

Động tác của chúng ta nhanh hơn chút, đập cho một cái, không để lại bất kỳ dấu vết gì, cướp đi cũng không ai biết, món nợ chẳng ai hay!"

Trầm mặc một lúc.

Ọc ọc -

Trong nước vang lên âm thanh.

Đại ca ho hai tiếng.

Hai người mấy ngày nay một đường xuôi Nam, đều chưa ăn gì...

Từ khi cuộc sống trở nên lang bạt kỳ hồ, đã lâu không được ăn cua.

Nhớ đến hương vị thịt cua gạch cua tươi ngon, khó mà quên nổi, chảy cả nước miếng.

"Nhị đệ, ngươi nói cũng không phải không có lý... '...

Bộp!

Bộp!

Dưới đáy nước liên tiếp vang lên hai tiếng trầm đục, tựa như gậy gỗ đập lên vật gì đó làm từ cao su.

"Quái thật đấy, cá này da thô thịt dày thế nhỉ! Đập cho hai cái mới ngất đi, làm hổ khẩu ta phát đau!"

"Này, Nhị đệ, nó có phải nhìn thấy mặt hai ta rồi không?"

"Chắc không đâu, ta hạ thủ nhanh lắm..."

"Aiz! Ngươi đấy, khuyên ngươi mà ngươi không nghe, giờ gây ra tai họa cỡ này, phải làm sao bây giờ?"

"A? Vậy đại ca có ăn không?"

"Việc đã đến nước này, ăn!"...

Trời lờ mờ sáng.

Ánh nắng chiếu khắp mặt sông.

Cá heo kết thành đàn bơi qua, để lại từng vệt nước, bầy cá hoảng sợ trốn chạy khắp nơi, nhảy cả ra khỏi mặt nước.

Ngư dân chèo thuyền về đứng trên thuyền ba lá, dưới chân rung lắc, thấy cá lớn nhảy lên khỏi mặt sông mà không hiểu ra làm sao.

Dưới sông.

Đầu Tròn dẫn theo tiểu đệ, hùng hổ quay về bến thuyền Vọng Giang.

Tìm kiếm khắp nơi, cá heo dưới đáy sông mới hồi đáp.

Không ngờ chờ đến khi Đầu Tròn chạy đến nơi, Nheo Béo đang nằm trên mặt đất ngủ say sưa, giỏ cá bên cạnh lật ngang, trống không.

Cả một buổi tối mà không bắt nổi con cua nào?

Đầu Tròn phẫn nộ.

Độc chiếm bảo địa thì thôi đi, đều là làm việc thay cho Thiên thần.

Không ngờ Nheo Béo lại làm việc tệ đến vậy.

Để phí cả một vùng đất bắt cua tốt, đến cuối cùng lại trống không!

Đầu Tròn vung vây cá, con cá heo bên trái hiểu ý.

Nó đặt giỏ cá xuống, lùi về phạm vi ngoài trăm trượng, nhắm chuẩn Nheo Béo đang ngủ say, lao đến rồi tăng tốc!

Thân hình thon gọn để lại cả một vệt nước rộng lớn, khoảng cách trăm trượng chỉ chớp mắt là đến, cái đầu cứng rắn đâm mạnh vào cái bụng tròn của Nheo Béo!

Bụp!

Cái bụng bằng phẳng rung rung như gợn sóng.

Bóng đen dưới nước xẹt qua, đâm xuống đáy sông, cả một lượng lớn bùn cát bốc lên.

Ai đấy!

Nheo Béo phẫn nộ đứng dậy, nó bơi ra khỏi cát bụi, nhìn quanh một hồi, phát hiện ra không biết từ khi nào, khu vực quanh đây đã bị đám cá heo cõng theo giỏ cá bao vây.

Đầu Tròn chậm rãi bơi về phía trước, ánh nắng xuyên qua mặt nước, phủ lên người nó một tầng ánh sáng màu vàng chói mắt, cúi đầu nhìn Nheo Béo còn đang chưa tỉnh ngủ.

Đối diện Đầu Tròn với bóng đen cực đại, đang nhìn mình một cách vô tình, Nheo Béo dùng râu gãi trán, đang định tranh luận thì Đầu Tròn đã ném xuống một giỏ cá.

Giỏ cá lăn hai vòng, nắp tre rơi ra, bên trong chẳng có thứ gì, hiển nhiên là giỏ không.

Nheo Béo không hiểu ra làm sao, nó quan sát một hồi, càng nhìn càng thấy quen mắt, mãi cho đến khi thấy dây thừng đứt đoạn, cả người run lên.

???

!!!...

Gió thổi qua mặt hồ, nổi lên từng gợn sóng lớn.

Lá bèo trôi từ đông sang tây.

"Ngươi bảo là, có hai kẻ đánh lén ngươi, mục đích để cướp cua sao?"

Lương Cừ vuốt cằm, lâm vào trầm tư.

Trong hồ nước, Nheo Béo liên tục gật đầu, vây cá hai bên ôm lấy lồng cá, tiếp đó vỗ vỗ gáy mình, trợn trắng mắt, ngửa bụng cá ra nổi trên mặt nước.

Bình Luận (0)
Comment