Nheo Béo bắt chước sinh động như thật, đến mức 'nhân chứng' Đầu Tròn ở bên cạnh cũng phải nửa tin nửa ngờ.
Một nhà Rái cá sông dừng luyện tập Hầu quyền đã ra dáng mấy phần lại, đồng loạt xúm qua xem kịch vui.
Nheo Béo lớn tiếng tố khổ với chúng nó, ra hiệu mình tuyệt đối không phải lười biếng, cua là bị kẻ gian cướp mất.
Nó vung vây cá, đập vào phần gáy, ra hiệu kẻ gian chính là đánh lén nơi này của nó.
Thát Khai vung móng vuốt, nói gì đó với Nheo Béo.
Tứ chi của nó chạm đất, chạy tới một góc tường, nhặt một khối gạch xanh còn sót lại không dùng hết khi xây tường lúc trước từ dưới đất lên, đột nhiên đập lên gáy mình.
Bốp!
Gạch xanh ngay lập tức gãy thành hai nửa, bốc lên một ít bụi xám xanh.
Thát Khai ném đi phần gạch gãy trên tay.
Hôm nay phải nhận quả đắng, là do nguyên nhân từ trước đó!
Để bị đánh lén như vậy, tất cả đều là do Nheo Béo quá yếu, không rèn luyện phần gáy!
Từ nay về sau, nên mỗi ngày đập ba trăm cục gạch lên đầu, luyện thành Thiết Đầu Công thì sẽ không bị giống như hôm nay nữa, bị người ta đập một cái là bất tỉnh!
Một câu thôi, phải luyện!
Nheo Béo tựa như có điều suy nghĩ, ánh mắt trở nên hung ác.
Lương Cừ không để ý việc Rái cá sông lớn đập gạch vào sau đầu Nheo Béo, trong lòng hắn đang cảm thấy khó hiểu.
Thực lực của Nheo Béo tốt xấu gì cũng là Tinh quái đỉnh phong, tương đương với Võ sư Bôn Mã cực cảnh, bản lĩnh không thể coi thường.
Sự việc còn là xảy ra ở dưới nước nơi sân nhà của nó, có thể lặng yên không tiếng động đập bất tỉnh Nheo Béo ở dưới nước, ít nhất phải là cao thủ Lang Yên.
Cao thủ Lang Yên ngay cả cua mà cũng muốn cướp sao?
Nếu là ở trên đất liền Lương Cừ còn có thể hiểu được.
Nhưng đây là vùng sông nước mà!
Cao thủ Lang Yên ở gần huyện Bình Dương muốn ăn cua đều không phải trả tiền, chỉ cần ở trên đường hô một tiếng, biết bao nhiêu ngư dân nguyện ý mang cua đến lấy lòng.
Tự mình ra tay cướp cua, đúng là không thể nói nổi...
Lương Cừ nhìn về phía Đầu Tròn, thành viên thông minh nhất nhóm:
"Nơi A Béo bất tỉnh có để lại đầu mối gì không?"
Đầu Tròn lắc đầu, lúc nó nghe Nheo Béo giải thích đã ngay tập tức dò xét xung quanh khu vực đó, nhưng không tìm được bất cứ đầu mối gì.
Suy nghĩ một lúc.
"Đành vậy, không có thì không có thôi"
Lương Cừ không quá quan tâm.
Một giỏ cua, cùng lắm thì to hơn cua bình thường chút, không có gì to tát, không đáng phải nhọc lòng đi tìm.
Âm thanh gạch xanh đứt gãy vang lên liên tục không ngừng, dần dần tích thành hai ngọn núi nhỏ.
Đập mãi đập mãi, Nheo Béo dường như đập đến mở cả khiếu luôn, nó ngăn Rái cá sông lớn định đập gạch xuống, vung vẩy vây cá, ra hiệu hai người cướp cua của nó có thể trạng vô cùng cao lớn, người lớn nhất còn cao hơn nửa người so với Thiên thần!
Lương Cừ giật mình:
"Cao hơn ta gần nửa người sao!?"
Hiện giờ Lương Cừ thân cao năm thước sáu tư, tương đương 1m88.
Cao hơn hắn gần nửa người, chẳng phải là 2m5 thậm chí là 2m6 sao?
Đến Khấu Tráng trời sinh Tráng cốt, thể trạng cũng chỉ mới 2m1 - 2m2!
Con mẹ nó còn là người không vậy?
Lương Cừ ban đầu không quá quan tâm việc cua bị cướp, nhưng nghe Nheo Béo nói vậy, ngược lại khiến hắn sinh ra hứng thú.
Toàn bộ huyện Bình Dương, bất kể là Tập Yêu Ti, Tam Pháp Ti hay Hà Bạc Sở, trong ấn tượng của hắn hoàn toàn không có cao thủ Lang Yên nào có dáng người khoa trương như vậy.
Thủy vực gần huyện Bình Dương lại có sinh vật kì lạ nào tới sao?
Nhắc mới để ý, mấy tháng gần đây Lương Cừ gặp phải không ít thứ kỳ quái.
Một con rắn lớn, một con quái ngư ở huyện Hoa Châu, lại thêm hôm nay nữa...
"Nghe vậy ngược lại giống như Long nhân?"
Lão Trai Tượng đột nhiên lên tiếng.
Nó co đầu rụt cổ ở một góc, nhìn như đang yên lặng phơi nắng, kỳ thật vẫn một mực nghe lén hóng chuyện.
"Long nhân?". Lương Cừ quay đầu lại hỏi:
"Lão Bối, ngươi biết cướp cua là kẻ nào sao?"
Lão Trai Tượng có tác dụng thu nạp Tinh hoa Thủy Trạch, nó sống đã một ngàn năm, bề ngoài có vẻ không có tác dụng gì, nhưng thời khắc quan trọng lại giống như một cái máy kiểm tra, nhảy ra những từ ngữ mới.
Lão Trai Tượng nói:
"Hình dạng như con người, cơ thể cường tráng, thể trạng cao lớn, làn da như bạch ngọc, sống ở dưới nước, vậy thì chỉ có Long nhân trong truyền thuyết thôi, nếu không ngại thì hỏi con cá lớn kia xem, làn da toàn thân có màu gì?"
Lương Cừ nhìn về phía Nheo Béo.
Nheo Béo suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu.
Lúc đó trời tối quá, không thấy rõ là trắng hay không nữa.
"Long nhân là gì?"
"Ta cũng nghe đồn thôi, sống cả ngàn năm nhưng ta chưa từng tận mắt trông thấy, nhưng ta nghe nói, Long Quân chính là Long chủng trời sinh, vô cùng bất phàm, tinh huyết sinh mệnh tương hợp với phôi trứng, đại khái có thể kết hợp ra dị chủng.
Long nhân, ý nghĩa như tên gọi... tộc của bọn họ có thể trạng phổ biến là cao lớn, làn da như bạch ngọc, nhìn đã thấy không giống với người phàm"
Lương Cừ giật mình, lập tức liên tưởng đến Xích Sơn đang ở trong chuồng ngựa.
Tính ra không chỉ là ngựa, Long Quân từng bồi dưỡng ra rất nhiều giống loài không giống bình thường?
Trước đây từng lấy được nước mắt giao nhân, Lương Cừ biết rằng có giao nhân tồn tại trên thế giới này.
Trước mắt lại xuất hiện Long nhân cũng chẳng có gì là lạ.
Không biết trên đầu chúng có sừng thú, sau lưng có đuôi không?
Đáng tiếc đối phương ra tay quá nhanh, Nheo Béo chỉ kịp nhìn thoáng qua trong bóng tối, chỉ thấy đại khái thể hình, không thấy diện mạo cụ thể.
"Long nhân vì sao lại đến gần huyện Bình Dương? Còn cướp của ta một giỏ cua?"
Lão Trai Tượng bảo rằng mình không biết.
Nó mỗi ngày chỉ qua lại quanh đây một hai dặm, cũng chỉ có mấy con Tinh quái Hải ly làm bạn, tin tức rất hạn chế.
Tuy nhiên Lão Trai Tượng đưa ra một đề nghị.
"Nếu như muốn biết, không ngại thì sắp xếp xem? Lại đi bắt một giỏ cua khác?"
"Có lý"
Lương Cừ thẫm nghĩ.
Đối phương đã cướp mất một giỏ cua, như vậy hoàn toàn có thể lấy nó làm mồi nhử, nói không chừng thật sự có thể lôi bọn chúng ra được.
"Long nhân cướp cua, thú vị thật"...
Số cua đám Cá heo bắt được toàn bộ đều được nuôi trong hồ nước.
Nheo Béo một đầu đầy tro gạch, mang theo hai giỏ cá, một cái cõng trên lưng một cái ôm vào người, một lần nữa xuất phát.
Không Thể Động chưa hồi lại [Khôi Phục].
Lương Cừ gọi Nắm Đấm đã chôn mình nguyên một đêm ra, gõ gõ đập đập lên lớp vỏ của nó, thanh âm phát ra không có bất kỳ sự thay đổi nào.
Ngược lại phần vỏ ở lưng sinh ra một chút đường vân màu vàng nhỏ mịn, vô cùng tinh tế, nếu không nhìn kỹ khó mà phát hiện ra.
Về phần phạm vi cảm giác, căn cứ theo lời của Nắm Đấm, sau một đêm, cảm giác của nó bao trùm phạm vi bằng một phần ba hồ nước trước kia.
"Con đường vẫn còn rất dài..."
Lương Cừ để Nắm Đấm quay về hang, bản thân hắn thì đến sương phòng phía Tây gọi một tiếng, gọi xong mới nhớ ra lão hòa thượng đã đi huyện Hoa Châu tối qua.
Một mình ăn cháo Bảo ngư ở dưới bếp, sau khi ăn xong, Lương Cừ dắt Xích Sơn ra, dựa theo lời đề nghị của sư phụ, tranh thủ thời gian chạy một chuyến tới thư viện Thượng Hồ, tìm Triệu Sơn trưởng nhờ viết chữ.
Đúng lúc, Tư Hằng Nghĩa và Triệu Sơn trưởng đang ngồi đánh cờ trong đình viện.
Nghe được nguyên nhân Lương Cừ đến thư viện, Tư Hằng Nghĩa kinh ngạc đến mức nói không ra lời.
Lương Cừ rời khỏi thư viện cũng chỉ mới nửa năm, vậy mà đã tạo ra một khoảng trời lớn của riêng mình!
Triệu Ký vỗ tay cười to:
"Hôm đó Hằng Nghĩa mang phương pháp học chữ của ngươi tới, ta đã nói qua, người này ngày sau tất sẽ nổi danh, còn chưa tới một năm, quả là không ngoài dự đoán của ta!"
"Đều là nhờ Sơn trưởng chỉ bảo". Lương Cừ khom người chắp tay:
"Những chữ này, mong Sơn trưởng nhấc bút viết cho học sinh để tiện bề tự suy ngẫm lại mình."
Đối mặt với đề nghị viết mặc bảo của Lương Cừ, Triệu Ký vui vẻ đồng ý.
"Nếu đã muốn treo ở chính sảnh, Hằng Nghĩa, ngươi tới thư phòng của ta, lấy một cuộn tranh ở tầng thứ hai giá sách bên phải tới đây, tiện thể cầm theo tứ bảo"
"Vâng, Sơn trưởng"
Đợi đến khi Tư Hằng Nghĩa quay lại, dưới nách đã kẹp thêm một cuộn tranh.
Lương Cừ tiến lên trước hỗ trợ mở ra, mài mực, tiện thể xem nội dung bên trong bức tranh, là một khe núi và dòng thác đổ.
Thác nước đổ từ trên xuống dưới, từng tầng đan xen vào nhau, đến một phần ba bức tranh lại tuôn xối xả, chiếm hơn phân nửa độ dài bức tranh.
Triệu Ký nhấc bút, viết vào chỗ trống ở hai bên rồi đóng dấu.
"Núi quản người, nước quản tài, là tác phẩm của Dư Mạnh khi thăm thác nước Giang Lăng, nay cả chữ cả tranh, đều tặng cho ngươi!"
"Đa tạ Sơn trưởng!"
(Núi quản người, nước quản tài: Vấn đề liên quan đến phong thủy, ý rằng ở gần núi thì cuộc sống thịnh vượng, ở gần nước thì tài lộc phú quý. )