Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 628 - Chương 628: Sống Lại?

Chương 628: Sống lại? Chương 628: Sống lại?

"Đại nhân, thế nào rồi? Đã ngay ngắn chưa?"

"Sang bên trái một chút."

Phạm Hưng Lai đứng kiễng chân trên ghế dịch cuộn tranh sang bên trái.

Lương Cừ lui về sau hai bước, đứng ở bậc cửa quan sát khoảng cách hai bên trái phải, xác nhận bức tranh đã được dịch về chính giữa.

"Dừng!"

"Chính giữa rồi ạ?"

"Được rồi, xuống đi."

Phạm Hưng Lai thở phào một hơi, nhảy xuống ghế, tiện tay dùng ống tay áo lau đi vết chân.

Bức tranh đơn sắc vẽ khe núi và thác nước treo giữa tường, dòng thác trong tranh đổ xuống, khiến sảnh đường trống trải thêm mấy phần hào húng khí thế!

Triệu Sơn trưởng không hổ là bậc thầy thư họa, tranh vẽ ra, chữ viết xuống, ngay cả một người ngoài nghề không hiểu gì như Lương Cừ cũng cảm thấy tao nhã vô cùng.

Trong lúc bất tri bất giác, bản thân hắn cũng có mấy phần giống như lão gia.

Nhà ngư dân bình thường, làm gì có chuyện đi sưu tầm tranh chữ của danh gia?

"Lương gia! Người của chúng ta đến rồi, đồ để đâu ạ?"

Ngoài cửa truyền đến tiếng hô.

Lương Cừ biết người đến là ai:

"Hưng Lai, ngươi dẫn bọn họ vào phòng ngủ của ta, chuyển giường trong đó ra, đổi thành giường có màn che vào đó, xong lại bảo Lý đại nương phủ ga giường mới cho ta."

Phạm Hưng Lai ló đầu ra nhìn:

"Giường có màn che sao? Đại nhân còn mua giường mới ạ?'

"Ừ, mua ít đồ dùng trong nhà, một chiếc giường có màn che và năm chiếc giường la hán, hai giá để đồ cổ, hai cái bàn... Tóm lại là có không ít đồ, giường cũ của ta sau này chuyển vào phòng ngươi mà dùng."

Lương trạch là dạng tam tiến viện, vô cùng lớn, Ô Long chạy một vòng cũng mệt đến mức lè lưỡi.

Ban đầu khi xây sửa nhà, đều dựa vào các hương dân góp sức góp lực, cộng thêm mấy nhà giàu góp tiền góp của.

Túi tiền Lương Cừ thì xẹp lép.

Sau này nhà xây xong, đồ dùng trong nhà cũng chỉ mua sao dùng được là được, dù sao cũng không có ai đến.

Lúc được phong Đại Tạo Tước, Triều Đình ban thưởng rất nhiều đồ sứ, đồ trang trí, thậm chí còn không có chỗ mà để, đến nay vẫn để trong thùng, chất trong sương phòng phía Đông.

Sau đó Lương Cừ dần giàu lên, nhưng vẫn ưu tiên dùng bạc cho việc tu luyện trước.

Trước mắt trong tay hắn cuối cùng cũng có chút bạc nhàn rỗi, trên đường quay về, cảm thấy hầu bao phồng to nên mua một lô đồ dùng trong nhà mới, bao gồm nhưng không giới hạn ở giường có màn che, giường la hán, giá sách, bàn...

Cứ sao cho thoải mái là được.

Bằng không chẳng phải luyện Võ vô ích, thăng quan vô ích sao?

Trước tiên phải đổi cái giường thấp trong phòng, đổi thành giường có màn che.

Thư phòng, sảnh đường thì bày thêm mấy cái giường la hán, tiện lúc khách đến.

Sau đó là mua thêm giá đựng đồ cổ, bày mấy đồ sứ được ban thưởng.

"Vâng!"

Phạm Hưng Lai biết mình có giường mới, hưng phấn chạy đi mở cửa dẫn đường, sau khi xác nhận xong liền dẫn người đi vào trong viện sắp xếp đồ đạc.

Các hán tử trong viện qua qua lại lại để di chuyển đồ dùng.

Chưởng quầy trước tiên chào hỏi Lương Cừ, sau khi xác nhận vị trí liền quay đầu đi đến chính giữa đình viện, ánh mắt sáng như đuốc, tránh cho thủ hạ của mình có người tay chân không sạch sẽ, làm hỏng danh tiếng của cửa hàng.

Trương đại nương thấy cảnh tượng náo nhiệt, đi xuyên qua hành lang:

"Đông gia, hôm nay giết gà không?"

"Giết gà à, giết gà gì?'

Lương Cừ đang chỉ huy sắp xếp giường la hán không hiểu ra làm sao.

"Đông gia quên rồi à? Trước khi ngài rời khỏi nhà có lưu lại một con Phi Long, ta vẫn luôn nuôi cho ngài đây, hôm nào cũng bón cho nó ăn cơm thừa thức ăn thừa, chẳng những không gầy đi tí nào mà còn béo hơn không ít!"

Trương đại nương xách con gà lông đốm từ sau lưng ra.

Lông ngực của nó bông xù, phồng cả lên, toàn là lông tơ mới mọc để dành cho mùa đông.

Con gà dường như biết đại hạn của mình sắp đến, dùng sức vỗ cánh, giãy giụa, chỉ tiếc rằng cánh của nó đã bị người ta túm lấy, chẳng còn dùng nổi.

"Ồ, ta cũng có ấn tượng."

Lương Cừ bình tỉnh, hắn nhậm chức chưa được mấy ngày thì mấy Hà Bá thủ hạ đều tới tặng quà.

Trong đó Phạm Tử Huyền người toàn bùn đất, đội mưa chạy đến tặng một con Phi Long.

Đúng lúc hôm ấy lại nhận được tin báo huyện Hoa Châu ngập nặng, Lương Cừ vội lên đường không kịp ăn.

Chờ đến khi quay lại lại hay tin lão hòa thượng phải rời đi, tối đến liền cùng ăn bữa cơm chay, lại để nó sống thêm một ngày!

"Buổi trưa thì thôi. '

Lương Cừ nhìn sắc trời, sắp đến giờ cơm trưa rồi.

"Giờ mà làm chưa chắc đã kịp cơm trưa, để tối nay ăn đi, hầm canh, mua thêm ít nấm hương khô nữa."

"Được, vậy để chiều nay ta đun nước làm thịt!"

Trương đại nương xách Phi Long về phòng bếp, tìm sợi dây thừng mảnh buộc chân nó lại, tránh cho nó chạy loạn lung tung, mình thì đi thêm củi nhóm bếp, chuẩn bị cơm trưa.

Lương Cừ bận chỉ huy người làm sắp xếp đồ đạc, Phạm Hưng Lai cũng qua đây giúp đỡ một tay.

Trong lúc nhất thời, vậy mà không ai để ý tới con Phi Long đang liều mạng vỗ cánh, giãy giụa.

Nó nằm trên mặt đất không ngừng kêu to, nghỉ một lúc lại cúi đầu gặm cắn sợi dây thừng buộc trên chân.

Chiều đến.

Lương trạch có diện mạo hoàn toàn mới, hương gỗ lim vấn vương.

Lương Cừ mở cửa sương phòng phía Đông, chuyển mấy cái thùng lớn trong đó ra, cùng với Phạm Hưng Lai bày đồ lên giá để đồ cổ, câu được câu chăng nói chuyện phiếm.

"Hưng Lai, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?"

"Qua mùa xuân năm nay là mười bốn ạ."

"Mười bốn à. . chuẩn bị học võ không?"

"Cha ta nói chờ đến khi ta mười lăm tuổi, đến Võ quán của Dương lão gia học nửa năm.

Dương lão gia đã đồng ý với cha ta, bảo là chỉ cần mấy huynh đệ chúng ta đi học võ thì sẽ không thu học phí, chi phí dược liệu thì tính theo giá nhập từ Trường Xuân Đường.

Chờ đến khi học được nửa năm, nếu có hy vọng thì tiếp tục luyện, không có hy vọng thì thôi, đại nhân cứ yên tâm, không ảnh hưởng đến việc nuôi ngựa đâu ạ."

Phụ thân của Phạm Hưng Lai là người phụ trách nuôi ngựa ở chỗ Dương Đông Hùng, nhiều kinh nghiệm, học rộng biết nhiều, tay nghề lại tốt, tháng nào cũng có thu nhập mấy lượng bạc, so với bách tính ngư dân bình thường cao hơn nhiều.

Chịu được cực khổ, tích lũy lâu ngày, chi phí tập võ cao nhất cũng bỏ ra được, càng chưa bàn đến việc Dương Đông Hùng đã đáp ứng miễn học phí.

"Cũng không phải ta lo lắng trễ nải việc nuôi ngựa, chỉ là hiếu kỳ nên hỏi thôi."

Võ đạo đời này, gần như không chú trọng đến đồng tử công.

(Đồng tử công: Hay còn gọi là Thiếu lâm đồng tử công, một trong những loại quyền thuật có độ khó cao của Thiếu lâm, phải bắt đầu luyện tập từ khi còn nhỏ. )

Sờ xương thì cũng phải chờ xương dài ra mới sờ được.

Vẫn chưa dài hết, tuổi tác quá nhỏ, mạo hiểm tu luyện khí huyết, không chỉ khó tuần hoàn khi tu luyện, thúc đẩy lưu thông mà ngược lại còn dễ làm khí huyết suy yếu, dễ bị bệnh.

Thời điểm luyện võ tốt nhất ít nhất phải là giai đoạn cuối lần phát dục thứ hai, vào khoảng 15 tuổi, bởi vậy khi Lương Cừ luyện võ mới đụng phải Tam công tử nhà Triệu lão gia.

Khả năng hồi phục của thanh thiếu niên mạnh, khí huyết hưng thịnh, chỉ cần bổ sung thịt đầy đủ sẽ không có vấn đề gì quá lớn.

Nếu ngày nào cũng có thể ngâm dược, thỉnh thoảng ăn một hai con Bảo ngư, hoặc là có đan dược bổ khí huyết gì đó, vậy khi tu hành sẽ thông thuận hơn người khác không ít.

Phạm Hưng Lai bê bồn hoa lên:

"Hôm nào về nhà ăn cơm cha ta cũng bảo ta phải học tập đại nhân ngài, nói là nếu học được hai phần bản lĩnh của Lương đại nhân, đời này sống cũng đáng."

Lương Cừ cười to:

"Ngươi không học theo ta nổi đâu."

"Ta cũng nói với cha ta như vậy, đừng nói cả huyện Bình Dương, ngay cả phủ Hoài Âm, Nam Trực Lệ cũng làm gì được mấy người như Lương đại nhân? Đại nhân, bình hoa này có để lên không?"

Trong lúc Phạm Hưng Lai lên tiếng hỏi, một luồng khí cơ mơ hồ khó mà diễn tả lan ra trong đình viện, tạo thành từng trận sóng giữa cơn gió thu đìu hiu.

"Lạ thật, thứ gì đấy? Nong nóng."

Phạm Hưng Lai sờ mặt, nhìn xung quanh.

Sắc mặt Lương Cừ ngưng trọng.

"Xích Hỏa Điểu!"...

Lương Cừ đặt chiếc bình tròn trong tay xuống, bước nhanh xuyên qua hành lang, liếc mắt đã thấy dưới hiên phòng ngủ có một con Phi Long đang nghiêng nghiêng ngả ngả nửa nằm nửa dựa.

Trong không khí thoang thoảng mùi khô héo nhàn nhạt.

Lương Cừ đột nhiên bừng tỉnh, xông vào trong phòng.

Trên Lan kỹ, Phục Ba Thương nằm ngang, không hề phát sinh dị biến.

Ngược lại là... tỏa sáng rực rỡ?

Bình Luận (0)
Comment