Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 63 - Chương 63: Một Mình Ta Đối Phó Với Toàn Bộ Các Ngươi! (2)

Chương 63: Một mình ta đối phó với toàn bộ các ngươi! (2) Chương 63: Một mình ta đối phó với toàn bộ các ngươi! (2)

Trần Kiệt Xương cười tự giễu, hắn không hối hận, chỉ là có chút tiếc nuối, tiếc nuối ba người phía sau tới nhanh quá, khiến cho hắn không có cơ hội bóp chết Tiết Đinh Nghĩa.

Chuyện đến nước này có nói gì cùng vô dụng, hắn thở dài:

"Hai người bọn ta đã thương lương với nhau, là do bọn ta đánh nhau cho nên mỗi người sẽ chịu 4 lượng bạc"

Lý Lập Ba gật đầu, bọn họ cũng có chút áy náy, cảm thấy là do mình cứ nhất quyết muốn đánh nhau, khiến cho một người phải nộp tới hơn 3 lượng bạc, hoàn cảnh nhà Lương Cừ vốn đã không tốt, đương nhiên muốn thay hắn bổ sung phần bạc tăng thêm.

Trong góc bồn hoa thoáng chốc trở nên yên tĩnh.

Không có tiếng người, con dế mèn bên trong bồn hoa lại cảm thấy an toàn, nó đứt quãng kêu, thanh âm cũng không trong trẻo mà ngược lại có vẻ hết sức già nua.

Giờ đã là đầu đông, không đến nửa tháng nữa là giữa đông, dế mèn sắp không kêu nổi nữa - nó sắp chết rồi, có lẽ một buổi tối mùa đông lạnh lẽo nào đó sẽ bị đông chết.

Trên Diễn Võ Trường, đám người đang giao lưu rèn luyện nhưng vẫn thường xuyên hướng ánh mắt về phía bồn hoa trong góc chưa từng được chú ý tới trước kia.

Có hài hước, có lạnh nhạt nhưng cũng có người cảm thấy thú vị.

Triệu Tam công tử mặc trên người bộ hoa phục bằng gấm cũng đang nhìn về phía đó, rồi lại nhìn về phía một góc khác, đám người gây rối Lư Đình Tài và Tiết Đinh Nghĩa đang ở đó.

Mấy người kia cũng đang trầm mặc.

Sự việc náo loạn thành ra như vậy, bọn họ còn có thể chiếm được chỗ tốt sao?

Không có khả năng đó.

Trong lòng Triệu Học Nguyên biết rõ, bọn họ sẽ bị trừng phạt, hơn nữa còn là trừng phạt vô cùng nghiêm khắc.

Đám người này khi trước có thể thu được phí bảo hộ là bởi vì những người bị bắt nạt không dám nói ra, hơn nữa có Võ Sư ở đây nên về cơ bản đều động thủ ở bên ngoài Võ quán.

Người ở tầng lớp dưới tự ti thành quen rồi, sinh ra đã sợ hãi những người có địa vị cao hơn, bọn họ bị lời nói của Lư Đình Tài lừa gạt, càng không cảm thấy Võ Sư cao cao tại thương kia sẽ trợ giúp bọn họ.

Phần lớn mọi người gặp phải phiền phức đều sẽ không nghĩ tới việc đi báo quan đúng không?

Chiếu theo kịch bản này, mấy người Lư Đình Tài trước nay làm việc đều hết sức thuận lợi, không ngờ lần này lại đụng phải hai thanh niên cứng, chủ động ra tay tàn nhẫn với học viên cũ như vậy, vừa lên đã phang cho một gạch vào đầu.

Chỉ là không biết, Học Đồ đồng hương cuối cùng này sẽ là một người ăn cứng hay ăn mềm đây.

Triệu Học Nguyên rất tò mò.

Lúc này, đám người Lư Đình Tài đã biết mình phạm phải sai lầm lớn, nhưng người trẻ tuổi khí huyết dâng trào, đâu nghĩ được nhiều như vậy.

Việc này về cơ bản không giấu diếm được, giờ bọn họ đã ném vò thì phải ném cho vỡ, đòi một cái giá tàn nhẫn hơn nữa, tựa như một kẻ nghiện cờ bạc đỏ mắt vì cùng đường bí lối, so với bất cứ thời khắc nào đều nguy hiểm hơn.

Khác biệt chính là, Lý Lập Ba và Trần Kiệt Xương chẳng hay biết gì.

Không có ai tới nhắc nhở, mọi người đều đang chờ xem trò vui.

Sàn nhà bằng đất của Diễn Võ Trường được đèn dầu chiếu thành một mảnh màu cam vàng.

Lương Cừ đứng dậy, bóng dáng hắn được ánh đèn kéo thật dài, chiếu lên vách gỗ, hơi hơi chớp động.

Lý Lập Ba và Trần Kiệt Xương nhịn không được mà ngẩng đầu lên, thấy Lương Cừ duỗi tay đưa ra một túi giấy dầu.

"Cầm đi"

"Đây là..."

"Cầm lấy!"

Con dế mèn trong bồn hoa không dám phát ra âm thanh.

Lý Lập Ba và Trần Kiệt Xương duỗi tay ra nhận lấy, cảm nhận được bên trong giấy dầu vẫn còn hơi ấm, đoán được bên trong là đồ ăn.

Lương Cừ xoay người đi về phía trung tâm của Diễn Võ Trường.

Mọi người đều dõi mắt theo hắn.

Lương Cừ nhìn xung quanh.

Hắn trước nay chưa từng tới đây, càng chưa từng hưởng thụ đãi ngộ được nhiều người theo dõi như vậy.

Mệt.

Mệt thật.

Trước đây hắn từng tăng ca đến tận nửa đêm, mệt như chó, nhưng cũng không cảm thấy mệt như hiện giờ.

Bắt đầu từ Trương nấm đầu, rồi đến ba huynh đệ Vương thị, còn có Tinh quái trong nước kia.

Toàn bộ xã hội tựa như một tấm lưới lớn không kẽ hở, muốn bắt lấy những người có ý định bò lên trên.

Bất cứ ai có ý định vượt qua đều sẽ bị đẩy vào bên trong một lỗ lưới nhỏ chật hẹp, chen chúc đến mức diện mạo trở nên dữ tợn, da thịt trở nên mơ hồ.

Những con nhện, độc trùng, rắn rết, từng con một được treo ở vùng tiếp điểm của tấm lưới lớn, chờ cho con mồi máu chảy đầm đìa giãy giụa đến sức cùng lực kiệt sẽ tranh nhau cắn xé huyết nhục bọn họ.

Lương Cừ nhìn về phía góc bên kia.

Toàn bộ đều đang ở đó, Lữ Đình Tài, Tiết Đinh Nghĩa, Vu Uy Long, Hướng Khứ Cát...

Những tên này... là Độc trùng!

Ánh mắt Lương Cừ đột nhiên thay đổi, trở nên vô cùng tĩnh lặng, hắn vươn tay ra, chỉ về hướng bảy người kia.

"Ta muốn đánh một trận với các ngươi!"

Diễn Võ Trường đột nhiên im lăng như tờ.

"Phụt ha ha ..."

Có người cười ra tiếng.

Khuôn mặt Lương Cừ không có biểu tình gì, nhìn chằm chằm người kia.

"Khụ khụ"

Bầu không khí một lần nữa trở nên tĩnh mịch.

Đám người Lư Đình Tài dưới ánh mắt bức bách kia không thể không đứng lên.

Bọn họ kỳ thật đã cảm thấy hối hận rồi, đặc biệt là Tiết Đinh Nghĩa, hối hận mình đã quá xúc động, nhưng khi đó huynh đệ đều bị người ta đánh, nào nghĩ được nhiều như vậy.

Nhưng đối mặt với sự khiêu khích cuồng vọng như thế, nếu còn ngồi im thì không khỏi quá hèn nhát.

"Một mình ngươi sao?". Trên đầu Lữ Đình Tài đang được quấn một lớp vải bố, nhìn hết sức buồn cười, nhưng ở phía sau hắn còn có sáu người phụ trợ, cho nên không ai dám cười:

"Không biết tự lượng sức mình..."

Quá hèn hạ.

Lương Cừ cảm thấy ngực mình như bị nghẹn lại, tựa như bị nỗi ức chế nhét cho đầy tràn.

Hắn dùng sức vỗ ngực mình, vỗ đến mức ngực cũng thấy đau, hắn muốn để cho cơn đau ép xuống tất cả ngọn lửa đang mắc kẹt trơng lồng ngực.

"Một mình ta là đủ rồi! Một mình ta đánh bại hết tất cả các ngươi, toàn bộ đám người các ngươi!"

Bình Luận (0)
Comment