Lương Cừ trở về nhà, tìm một bộ quần áo sạch sẽ thay vào, sau đó liền lên đường chạy về thị trấn Bình Dương.
Lá cây chồng chất hai bên đường càng ngày càng dày, tầng trên là màu vàng hồng, tầng dưới là màu nâu đen.
Gió thổi qua người như lưỡi đao bằng băng cứa qua, Lương Cừ lại cảm thấy tinh lực tràn đầy, không nóng không lạnh, dường như có một ngọn lửa đang thiêu đốt trong lồng ngực.
Lương Cừ ngẩng đầu nhìn lên, tà dương cực đại từng chút hạ xuống khiến đôi đồng tử hắn ánh lên màu vàng hồng rực rỡ.
Mặt trời dần lấy đi ánh sáng trên mặt đất, rừng cây màu đỏ rực cũng trở thành màu đỏ đen, chẳng mấy chốc màn đêm sẽ buông xuống, đây là ánh hoàng hôn cuối cùng trong ngày.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy thế giới này cũng không đến nỗi nào, không bị ô nhiễm, không có nhà tù, không khí càng tươi mát hơn.
Nghèo túng nhất thời cũng không phải là việc xấu, chỉ cần có phương hướng đúng đắn, chiên hay luộc cũng đều là phương thức để chế biến ra mỹ vị, cố lên nào, rồi sẽ có ngày vùng lên.
"Aaaaaa!"
Lương Cừ hô to một tiếng, khiến cho con la đang kéo xe bên đường bị hoảng sợ, muốn kéo theo cả xe chạy vào sâu trong rừng, làm cho phu xe phải vụt vài roi mới khiến nó trở về đường chính được, đối phương không kìm được mà mắng nhỏ một tiếng:
"Đồ đần"
Từ này xuất hiện từ sớm như vậy sao?
Lương Cừ ngẩn người nhưng không hề tức giận, chỉ cười đáp lại, phu xe thấy vậy bèn mắng mỏ rồi rời đi, cảm thấy mình đúng là gặp phải tên ngốc rồi.
Tới trấn Bình Dương, Lương Cừ phỏng đoán Lý Lập Ba và Trần Kiệt Xương hẳn là đã đói bụng, vậy nên liền thuận tay mua mấy cái bánh bao, men theo con đường quen thuộc mà gần nhất tới Võ quán Dương thị.
Cửa lớn của Võ quán đèn đuốc sáng trưng, sau khi vào cửa, cứ mấy mét là lại có một ngọn đèn dầu, cách 10 mét là có một ngọn đèn lồng.
Lương Cừ xách theo bọc giấy dầu, quen đường mà đi xuyên qua hành lang.
Số người ở Diễn Võ Trường nhiều hơn không ít, ước chừng hơn 50 người.
Rất nhiều người học xong quyền rồi sẽ về nhà tự luyện, cuối tháng lại tới, hôm báo danh nhìn thấy 30 người kia cũng không phải là toàn bộ.
Chỉ là trong đám người này hình như cũng không có Võ Sư chính thống, tất cả đều là Học Đồ.
Lương Cừ tưởng là nhóm Võ Sư có việc gì đó, hoặc là bọn họ tới bái kiến Dương Sư trước, hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ là trong âm thầm, rất nhiều người đều cố ý hoặc vô tình hướng ánh mắt về phía hắn.
"Kỳ quái thật đấy, sao bọn họ đều đang nhìn ta vậy nhỉ"
Lương Cừ không hiểu nổi, hắn là một người nghèo túng, ngày thường cũng không có ai để ý hay nguyện ý cùng hắn kết giao bằng hữu, nhưng cũng không đến mức nhìn hắn chằm chằm như thế này.
Là do mình tới muộn sao?
Hắn nhớ tới thời còn học cấp ba, có một lần đi học muộn, đúng lúc bị giáo viên chủ nhiệm bắt được, rất nhiều bạn học của hắn đều giả bộ đang đọc sách nhưng thực chất là xem trò vui, y hệt như bây giờ.
Lương Cừ chỉ có thể làm bộ như không nhìn thấy, một mình đi vào chỗ góc bồn hoa, đi tìm Lý Lập Ba và Trần Kiệt Xương.
Nghe thấy có tiếng bước chân, hai người ngẩng đầu lên nhìn, sau khi nhìn thấy người tới là Lương Cừ lại không hẹn mà cùng cúi thấp đầu xuống, chỉ là vết bầm tím bên hốc mắt và gương mặt sưng to thì có làm sao cũng không che giấu được.
Biết hai người đều thích gây chuyện với đối phương nên Lương Cừ còn tưởng là bọn họ đùa hơi quá trớn:
"Làm sao thế này, hai người các ngươi đánh nhau à? Xuống tay tàn nhẫn thế sao?"
Hai người liếc nhìn nhau, đều không nói gì.
Lương Cừ ý thức được có điều gì đó không đúng, ngồi xổm xuống thấp giọng hỏi:
"Rốt cuộc tình huống thế nào?"
Sau khi trầm mặc trong chốc lát, Trần Kiệt Xương liền phá vỡ sự yên lặng.
Gương mặt sưng vù khiến cho âm thanh của hắn cũng trở nên hàm hồ:
"Sau khi ngươi rời đi, Lư Đình Tài mang theo nhóm người của hắn tìm hai bọn ta đòi tiền, nói trên người bọn ta có mùi cá, làm ảnh hưởng đến việc bọn chúng luyện võ, muốn mỗi người bồi thường 2 lượng bạc, cho nên bọn ta tức giận mới đánh nhau với bọn chúng"
2 lượng bạc?!
Lương Cừ cả kinh.
Đây là đòi tiền ư?
Đây là đòi mạng thì có!
"Thế tên họ Lỗ kia đâu?". Lương Cừ đối với Lỗ Thiếu chẳng hề có chút kính trọng nào, lửa giận trong ngực càng thêm bùng cháy:
"Còn có Hướng sư huynh nữa, các ngươi không tìm huynh ấy sao? Hướng sư huynh cũng nên hỗ trợ các ngươi chứ?"
"Cái tên họ Lỗ kia còn không thèm liếc mắt nhìn chúng ta một chút". Lý Lập Ba nghiến răng:
"Hắn cứ thế mà xoay người đi luôn! Hướng sư huynh cũng không biết đang ở đâu, từ giữa trưa đến giờ, trong Võ quán cũng chỉ có đám Học Đồ chúng ta mà thôi"
Lương Cừ thật không dám tin, hôm nay sao lại có thể trùng hợp đến như vậy.
"Vốn dĩ ban đầu ta đánh ngã được một tên, cộng thêm Trần ca nữa, hai người bọn ta đánh với ba người bọn chúng, cũng không đến mức bị thua, nhưng sau đó lại có thêm ba người nữa tới trợ giúp bọn chúng, vậy nên bọn ta liền đánh thua"
Trần Kiệt Xương nghe thấy những lời này liền hừ lạnh một tiếng, hắn vô cùng không phục, bản thân hắn vốn có thể đánh trọng thương Tiết Đinh Nghĩa, ai ngờ đối phương vậy mà còn có người trợ giúp, cuối cùng cũng chỉ có thể cào ra vài vết máu ở trên cổ Tiết Đinh Nghĩa mà thôi.
"Giờ bọn chúng muốn chúng ta phải gom đủ mười lượng bạc, nếu không về sau ngày nào cũng tới tìm chúng ta để 'luận bàn', hừ-"