"Cóc Công! Cách biệt lâu ngày, phong thái vẫn như xưa! Từ xa nhìn lại, sáng bừng như mặt trời lúc bình minh!"
Cóc già dùng đầu đỡ lấy lá sen, ôm lấy tảng đá lớn trong hồ, thấy mì gạch cua trong tay Hải ly mà chảy nước miếng, trong lúc đó nghe thấy có người chào hỏi, nó hết nhìn Đông lại nhìn Tây, đột nhiên phát hiện ra Lương Cừ đang đứng ở cạnh hồ, lập tức thẳng lưng, hai móng vuốt đặt sau lưng.
Giả bộ cao thủ.
Lá sen trượt xuống từ trên đầu Cóc già, Cóc già bụp một phát phủi đi, thản nhiên nói:
"Lương khanh à... Đã lâu không gặp, nghe Lão Trai Tượng trong hồ nước nói, ngươi đến huyện Hoa Châu gì đó trị thủy đúng không?"
Lương Cừ bùi ngùi thở dài:
"Chỉ vì hai lượng bạc mà phải nghe lệnh Triều Đình, nơi nào có tai họa thì phải đến nơi đó, không biết làm sao để tài đức vẹn toàn, hận không thể giải quyết hết nỗi thống khổ của dân chúng.
Đêm khuya ở trong lều, ta thường xuyên trằn trọc khó ngủ, nhớ đến Cóc Công đức cao vọng trọng, dẫn dắt tộc Cóc hướng đến phồn vinh, bất luận đi đâu đều là thượng khách của Thủy tộc, Cóc phải kính trọng, ngao sò phải ngợi khen, chẳng khác gì tiên trong hồ"
Cóc già ngẩng cao đầu, ưỡn cái bụng trắng ra, để lộ cái cằm tròn quý phái của nó.
Một chữ cũng không sai!
Đã lâu không gặp, ánh mắt Lương Cừ vẫn chuẩn xác như trước!
Nhưng còn chưa đợi trả lời, khóe mắt Cóc già đã liếc thấy nồi sắt bên cạnh Lương Cừ, cùng với đám Hải ly lớn đang đập đuôi lên mặt đất, tập trung ăn như vũ bão, âm thầm cảm thấy sốt ruột.
Không phải chứ, nói nhiều như vậy mà nửa bát cũng không có sao?
Không để lại tí gì sao?
Cóc già muốn nói lại thôi, đúng lúc này, Lương Cừ chỉ về phía hồ nước, ngắt ngang câu chuyện.
"Cóc Công có hài lòng với việc mở rộng hồ nước không? Ta dù thân ở huyện Hoa Châu, nhưng tâm lại ở huyện Bình Dương, chưa thời khắc nào dám quên sự nghiệp vĩ đại của tộc Cóc.
Vì để tranh thủ thời gian, trước khi khởi hành đến huyện Hoa Châu, ta đã thương lượng với Quan phủ, lấy được khế ước đẩt, sắp xếp công việc cho thợ thủ công, trong lúc ở huyện Hoa Châu vẫn thường xuyên gửi nhạn truyền thư, thường cùng thợ thủ công thư từ qua lại, hoàn toàn nắm rõ tiến độ mở rộng, đảm bảo bá nghiệp của tộc Cóc luôn vững bước tiến lên!
Chỉ tiếc rằng, quay về vội vàng quá, chưa đem chồng thư kia mang đến, thật là một nỗi tiếc nuối khôn nguôi"
"Vất vả cho Lương khanh rồi, không cần mang thư tới đâu, ta biết rõ ngươi là đại thần của tộc Cóc! Có đại tài của tiên sinh, tộc Cóc ta xưng bá sông nước, trồng hoa sen ba ngàn dặm nằm trong tầm tay!"
Tâm trí Cóc già để ở hai nơi, ngoài miệng nói lời xã giao, nhưng ánh mắt lại liếc trái liếc phải, nháy mắt với Nheo Béo trong hồ nước.
Nheo Béo dùng sợi râu lau đi dầu dính nơi khóe miệng rồi nhét vào trong miệng nhấm nháp hương vị, không hiểu cho lắm ám chỉ của Cóc già, nó chớp chớp mắt cá.
Gì vậy?
Cóc già trong lòng tức giận, cái thứ Cóc không chân này quá không biết lễ phép!
Có đồ tốt mà lại không nghĩ đến việc trước tiên phải hiếu kính trưởng lão trong tộc!
Con Cóc nào mà ăn một mình sẽ bị khai trừ khỏi hộ tịch loài Cóc!
Lương Cừ thấy ánh mắt của Cóc già, sao có thể không đoán ra suy nghĩ trong lòng nó.
Lão Bối đã nói qua, cứ cách ba đến năm ngày là Cóc già lại tới, hắn trước đó đã chuẩn bị sẵn lời định nói.
"Cóc Công phải chăng đang hoang mang không hiểu tại sao trong hồ nước lại có nhiều giỏ cá và cua như thế đúng không? Một đám Hải ly, Rái cá sông lại đang ăn thứ gì?"
Cóc già thấy Lương Cừ rốt cuộc nói tới trọng điểm, tinh thần phấn chấn mười hai phần, thừa dịp không có thú nào chú ý đến, nó lén lau đi nước bọt dính ở khóe miệng.
"Ồ, dù không phải quá mức để ý, nhưng tiên sinh đã nhắc tới thì ta cũng muốn biết là có chuyện gì?"
"Việc này nói ra rất dài dòng"
Trên mặt Lương Cừ lộ vẻ buồn bã, từ từ kể chuyện.
"Giao dịch đất đai, muốn có khế ước, nhất định phải được Quan phủ chấp thuận, nếu không sẽ không có tác dụng về mặt pháp luật, ấy là cứ điểm của tộc Cóc, tất nhiên phải rõ ràng giấy trắng mực đen, có sự xác nhận của Quan phủ, bằng không chẳng phải là tự lừa dối mình sao?"
Cóc già nhìn chằm chằm nồi sắt, không ngừng gật đầu.
"Ai mà ngờ rằng, Huyện lệnh huyện Bình Dương Giản Trung Nghĩa kia, hoàn toàn là một tên ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo! Dáng dấp tuấn tú lịch sự, bên ngoài có danh vọng, nhưng thật ra lại là một tên đại tham quan!
Ngày thường lừa trên gạt dưới, gian dâm làm nhục cướp bóc, không việc ác nào là không làm, mỗi bữa phải có một trăm linh tám món, ngay cả bồn rửa chân mỗi ngày cũng nhất định phải làm bằng gõ tếch hoàn toàn mới, chỉ vì để lúc đổ nước nóng vào, có thể ngửi thấy mùi thơm ngát của gỗ tếch!
Hắn biết ta ở vào tình thế bắt buộc nên giở công phu sư tự ngoạm, ngang nhiên đòi nhận hối lộ, mở miệng là đòi ta ba ngàn lượng bạc!"
"Cái gì!". Cóc già trợn mắt há hốc mồm:
"Ba ngàn lượng!?"
"Không sai, là ba ngàn lượng! Tổng cộng có ba con Bảo ngư, một con dùng để mua đất, hai con còn lại chỉ có giá trị trị hai ngàn lượng, vẫn còn thiếu.
Cuối cùng thật sự không lấy đâu ra được Bảo ngư nữa, cẩu Huyện lệnh kia biết ta sống dựa vào thuyền nên quay ra yêu cầu một bữa đại yến! Đi khao thưởng quan viên trị thủy, vậy nên mới có tình cảnh như hôm nay Cóc Công nhìn thấy!
Aiz, Đại Thuận khai quốc cũng chỉ mới sáu mươi năm, hiện giờ dưới sự trị vì của Thiên Tử đời thứ hai đã như thế, thật không dám nghĩ tới, đến đời thứ ba, thứ tư sẽ như thế nào nữa?"
Lương Cừ vừa đau buồn vừa phẫn nộ, mỗi một lỗ chân lông trên dưới toàn thân đều cảm thấy bi ai vì giới quan trường mục nát của Đại Thuận.
Dù sao Giản Trung Nghĩa cũng không nghe thấy, hắn thoải mái mà chém gió.