"Cóc Công cho ba con Bảo ngư, vốn có thể mở rộng thêm được một mẫu, nhưng chuyện đến nước này, tiền đều vào trong bụng của cẩu Huyện lệnh kia rồi!"
Hải ly lớn vùi đầu liếm bát, nghe tiếng liền lộ ra cái đầu gật đầu liên tục.
Không sai không sai, Bảo ngư đều vào bụng chó rồi.
Ô Long đang gặm càng cua nghe thấy chữ cẩu, ngẩng đầu lên, thấy không ai nhìn mình, lại cúi xuống gặm cắn.
Vừa nghĩ tới Bảo ngư của mình bị người khác tham ô, khiến bá nghiệp của tộc Cóc bị trì hoãn, Cóc già tức giận đến mức nhảy lên nhảy xuống, kêu loạn không ngừng.
"Bắt nạt Cóc quá đáng, nhanh lấy đao đến cho ta, hôm nay ta muốn chém đầu chó của cẩu quan kia!"
Ô Long bực bội ngẩng đầu, chỉ cảm thấy Cóc già ầm ĩ, không có việc lại gọi chó loạn cả lên.
Nó ngậm lấy càng cua, đổi chỗ khác tiếp tục gặm ăn.
Lương Cừ vội vàng khuyên nhủ Cóc già.
Nhỡ mà Cóc già thật sự qua đó để Giản Trung Nghĩa làm món Cóc xào sả ớt ngay tại chỗ, mình phải ăn nói với đại ca của Nheo Béo thế nào đây.
"Cóc Công, việc nhỏ không nhẫn nhịn sẽ làm hỏng việc lớn! Chúng ta không sợ quan tham, chỉ sợ quan thông tham, tộc Cóc muốn lớn mạnh, nhất đỉnh phải đoàn kết toàn bộ mới có sức mạnh thống nhất!
Chính vì quan tham hoành hành không hề cố kỵ, tộc Cóc mới có thể mở rộng địa bàn trên lục địa.
Mà ta còn được biết, năm sau trước vụ hè, huyện Bình Dương sẽ trở thành phủ Bình Dương! Huyện lệnh vô sỉ kia chính là nhắm vào điểm này, biết được chỗ tốt trong đó mới dám rao giá trên trời như vậy!"
Cóc già vô cùng tức giận:
"Lẽ nào lại như vậy, lẽ nào lại như vậy! Vậy ngươi đáp ứng rồi sao?"
"Vì tương lai của tộc Cóc, ta chỉ có thể đáp ứng, ta chịu khổ một chút cũng không sao, quan trọng là tương lai của tộc Cóc!". Lương Cừ ngôn từ chính nghĩa:
"Chỉ là cua mùa thu quá đắt đỏ, vì để đúng hạn tổ chức yến hội, Cóc không chân đã mấy ngày mấy đêm chưa từng chợp mắt, cứ ở mãi dưới sông bắt cua, thậm chí còn hai lần bị người cướp mất, liên tục gặp nguy hiểm"
Nheo Béo không ngừng gật đầu, dùng vây cả chỉ vào vết sưng phía sau đầu mình, lại đỡ lấy trán, ra hiệu mệt đến mức choáng đầu hoa mắt.
Nó, Cóc không chân!
Vì tộc Cóc mà không ngại vất vả!
Cóc già nhìn thấy rõ ràng, vết thương kia quả thật là bị người ta đánh, trong lòng chua xót.
Qủa thật không ngờ rằng, chỉ mở rộng cái hồ nho nhỏ thôi mà lại gặp nhiều chuyện khúc chiết như vậy.
Tộc Cóc ở trên lục địa, đưa mắt nhìn quanh đều là địch, bước nào cũng gian nan!
Đất liền vây lấy sông, gánh nặng đường xa!
Nghĩ tới đây, Cóc già trong lúc nhất thời cũng ngại đưa ra yêu cầu muốn nếm thử xem.
Chậm đã.
Cóc già đột nhiên ý thức được không đúng, nó cúi đầu nhìn về phía Ô Long đang gặm càng cua, Hải ly đang liếm bát...
Lương Cừ lập tức giải thích:
"Đã xử lý xong tiệc cua, người nhà mình thì cũng phải giữ lại một ít, chỗ tốt không thể để người ngoài chiếm hết được, Cóc Công cứ yên tâm, trước đó đã chuẩn bị sẵn phần cho ngài rồi"
"Cái này... không tốt lắm đâu nhỉ?"
Cóc già ngoài miệng kêu không tốt, nhưng cơ thể đã nhảy lên trên bờ.
Lương Cừ khuyên nhủ:
"Việc lớn như thiết yến, nhất định phải để Cóc Công kiểm tra, nếm thử xem hương vị thế nào, tranh thủ lúc yến hội chưa diễn ra, tranh thủ thời gian cải tiến!"
Màng vuốt Cóc già chuyển động, cái bụng trắng kêu lên ùng ục.
Buổi sáng quay về từ chỗ Cóc đẹp đầu thôn, liên tục hát hai bài tình ca con Cóc, quả thực đói bụng.
Trên mặt Cóc già lộ vẻ khó xử, phiền muộn nói:
"Vốn không muốn ăn, sợ thêm gánh nặng, nhưng tiên sinh nói có lý! Vì tộc Cóc, mỗi một con Cóc đều phải hiến dâng một phần sức lực của mình! Mau mang lên đi!"
Chờ đến khi Lương Cừ trở lại.
Hai chén lớn, mấy lồng hấp chồng lên nhau, theo thứ tự bày ra, tản ra mùi cua nồng đậm giữa gió thu.
Bánh bao gạch cua, hoành thánh gạch cua, mì gạch cua, đầy đủ các món.
Cóc già ngồi cạnh hồ, cầm một cái bánh bao lên nhét vào miệng, mắt Cóc tỏa sáng, bưng cả lồng hấp lên, một phát đổ hết vào trong miệng.
Trong bánh vậy mà lại có canh!
Tuyệt mỹ!
Sung sướng, quá sung sướng!
Cóc già ăn như gió cuốn, Nheo Béo nhìn mà nước bọt chảy ròng ròng.
Lương Cừ cất lồng hấp, trộn đều mì cua:
"Cóc Công thấy thế nào?"
"Ô, ô, ăn ngon, ăn ngon". Cóc già hàm hồ đáp:
"Ta vốn tưởng rằng côn trùng chấm tương đã là món ăn vô địch thiên hạ, không ngờ còn có món ngon hơn thế nữa, người đất liền các ngươi thật biết hưởng thụ."
Nó không phải chưa từng ăn cua, nhưng đều là vỏ cứng, lại còn đầy bùn đất, hoàn toàn khác với món hôm nay ăn.
Thấy Cóc giá ăn đến hưng phấn, Lương Cừ thừa cơ đưa ra yêu cầu.
"Cóc Công, lần này mở rộng hồ nước, là ta đánh giá thấp độ khó, tộc Cóc muốn phục hưng, cần thêm càng nhiều sự ủng hộ"
"Ủng hộ ủng hộ, tiên sinh cứ việc thoải mái mà làm, Cóc già ta toàn quyền ủng hộ!"
Cái đồ Cóc già ham ăn này, lại giả bộ hồ đồ!
Lương Cừ thầm mắng.
"Cóc Công, Cóc không chân bị thương, không ăn Bảo ngư thì không khỏi được."
Cóc già nói chắc như đinh đóng cột:
"Nói nhảm, trên đời không có loại vết thương này"
Lương Cừ giận dữ, cướp đi bánh bao gạch cua trong tay Cóc già, giơ lên cao.
"Cóc Công, ngài nghe tới Cóc vì làm việc cho tộc Cóc, người vì làm việc cho tộc Cóc, mà máu chảy lệ rơi chưa?
Vì phục hưng tộc Cóc, sao có thể keo kiệt bủn xỉn được!? Làm việc lớn mà tiếc thân, thấy việc nhỏ mà quên nghĩa, ngài đã quên rồi sao!"
Cóc già cúi đầu, mặt mo nhíu lại, trên cái bụng tròn trịa xuất hiện từng tầng nếp nhăn, bánh bao gạch cua trong tay không còn thơm nữa...