Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 637 - Chương 637: Dẫn Đội Nhận Hoa Hồng (1)

Chương 637: Dẫn đội nhận hoa hồng (1) Chương 637: Dẫn đội nhận hoa hồng (1)

Nhoáng một cái, thời gian đã tới gần giữa trưa.

Đại sư của Lãng Vân Lâu báo cáo công việc chuẩn bị đã hoàn thành toàn bộ, cái gì nên làm đều đã làm xong, cái gì nên thay đều đã thay đổi hết, sau đó Phạm Hưng Lai cầm theo tập danh sách địa chỉ mà Lương Cừ đưa cho, ngồi xe ba gác vào huyện thành lần lượt mời từng người một.

Lương Cừ sau khi dặn dò xong công việc trong nhà bếp liền quay lại hồ nước chờ đợi.

Nửa canh giờ trước, Lương Cừ phí sức chín trâu hai hổ mới khuyên được Cóc già đáp ứng lại cho thêm một con Bảo ngư nữa dùng để ủng hộ bá nghiệp hoa sen trải dài ba ngàn dặm.

Không ngờ Cóc già sau khi ăn sạch liền rời đi, chỉ để lại một đống lồng không, mãi cho đến giờ sắp bắt đầu yến tiệc vẫn không thấy tăm hơi đâu.

"Không phải là cho ta leo cây đấy chứ?"

May mà Lương Cừ vừa nhắc tới thì từ trong hồ nước đã bay ra hai bọt khí, bọt nước bắn lên.

Chỉ một thoáng sau, bọt nước văng khắp nơi.

Cóc già phá tan mặt nước, kéo theo một trận mưa nhỏ, thành công tưới nước một lần cho hoa viên trước khi yến hội được tổ chức.

Ô Long đang cúi đầu đào đất chôn vỏ cua, bị nước hồ làm cho ướt nhẹp cả người, sủa loạn hai tiếng rồi chạy đến bên chân Cóc già vung vẩy lông tóc, rũ hết giọt nước, sau đó lập tức chạy đi.

Cóc già không để tâm, quai hàm của nó phồng lên, phun ra một con Cá lớn còn đang nhảy nhót tưng bừng, lớn tiếng kêu la.

"Thất thải lưu hồng! Tiểu tử, là Bảo ngư tốt chân chính đấy!"

Đám Hải ly lớn đưa mắt nhìn qua, trên mặt Lương Cừ vẫn không có biểu hiện gì, khom người túm lấy đuôi cá, cảm thụ lực đạo phát ra trong lúc Bảo ngư giãy giụa.

Quả thật không kém, ít nhất cùng một bậc với lần trước!

Miệng lưỡi trước đó đúng là không uổng phí!

Tuy nhiên... sau khi mừng rỡ, Lương Cừ nhạy bén phát hiện ra, con Bảo ngư mà Cóc già mang tới lần này có không giống ba con lần trước.

Vây cá nhỏ mịn, tỏa ra ánh sáng lung linh, cái đuôi trong suốt như Cá vàng, chưa từng thấy qua.

Trong nhà Cóc già rốt cuộc giấu bao nhiêu con Bảo ngư vậy?

Bốn con, bốn chủng loại?

Đại Bảo ngư giá trị hơn ngàn Tinh hoa, không phải nói muốn tìm là sẽ tìm được, trong nhà Cóc già tuyệt đối nuôi nhốt không ít.

Nhưng Bảo ngư bị nuôi nhốt trong thời gian dài, linh tính sẽ dần tan biến, từ đó có thể thấy, Bảo ngư trong nhà Cóc già được nuôi trong một không gian cân bằng động khá lớn, số lượng sẽ càng khủng bố hơn...

Vừa rồi rời đi lâu như vậy, sẽ không phải là ở nhà chọn tới chọn lui đấy chứ?

Lương Cừ hơi híp mắt lại.

Cóc già keo kiệt thế nào, càng tiếp xúc lâu hắn càng có cảm nhận sâu sắc.

Có khả năng cao là con Đa Bảo Cóc thành Yêu duy nhất ở cả một vùng sông nước rộng lớn này, nó tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài.

Hôm nào có thể bảo Nheo Béo tới nhà Cóc già làm khách, thăm dò kỹ càng xem sao...

"Nhìn màu sắc lớp vảy này, nhìn cái đuôi này mà xem, xinh đẹp biết bao, Bảo ngư tốt như thế, nếu không phải vì tộc Cóc..."

Cóc già thao thao bất tuyệt khoe khoang Bảo ngư của mình hiếm có thế nào, nó vì tộc Cóc mà phải nỗ lực ra sao, không có Cóc trưởng lão nó, sẽ không có tộc Cóc như hôm nay, vân vân mây mây, đang nói thì đột nhiên im bặt.

Tiếng ồn ào đột ngột biến mất, ánh mắt Lương Cừ chuyển từ Bảo ngư hướng lên trên:

"Cóc Công?"

Cóc già sờ đầu, không trả lời hắn, nó vừa mới đột nhiên cảm thấy phần lưng mát lạnh, trong lòng dâng lên cảm xúc lo lắng.

Nó đưa mắt nhìn quanh.

Gió êm sóng lặng, ai làm việc vẫn làm việc, ai phơi nắng vẫn phơi nắng.

Cóc già cảm thấy không đúng, tháng trước vừa dùng Mai Huyền Quy đo lường tính toán vận thế, cả sáu mặt đồng tiền đều là mặt chính, không có một đồng nào là mặt trái cả.

Nếu là con Cóc khác thì đã đủ để ăn mừng đại cát đại lợi rồi, đổi thành nó thì cho thấy vận thế hết sức bình thường.

Lạ thật, lạ thật đấy.

Cóc già do dự một hồi, đột nhiên rùng mình.

Nơi này không nên ở lâu!

Trên đất liền có quá nhiều nguy hiểm, luôn có điêu dân muốn lừa Cóc!

Trong lòng Cóc già kinh hãi đến phát hoảng, lắc lắc màng móng:

"Không có gì, không có gì, các ngươi cố gắng nỗ lực, đợi sau này hoa sen trải dài ba ngàn dặm sông, tộc Cóc nhất định sẽ trọng thưởng cho công thần, ta còn có việc trong nhà, đi trước một bước đây"

Vừa nói xong, Cóc già để Bảo ngư lại rồi nhảy xuống hồ nước, vội vàng rời đi.

Lương Cừ dõi theo bóng lưng nó, rơi vào trầm mặc.

"Sẽ không phải là cảm giác được cái gì đấy chứ?"...

Giữa trưa.

Trong sảnh đường toàn bộ đã được lau dọn sạch sẽ, Lương Cừ vừa cất Bảo ngư xong thì Nhiễm Trong Thức đến nhà đầu tiên.

Thân là người chăm chỉ làm việc, so với Lương Cừ thường xuyên nghỉ làm, Nhiễm Trọng Thức có thể coi là cần cù chăm chỉ, ngày nào cũng điểm danh từ sáng sớm, đến chạng vạng tối mới quay về, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Lúc Phạm Hưng Lai đến mời, Nhiễm Trọng Thức còn đang làm việc ở Phủ nha.

Hắn ở gần nhất nên tới nhanh nhất.

Hai người trò chuyện đôi câu, bàn về nhà cửa, Lương Cừ chào hỏi xong, Nhiễm Trọng Thức liền ngồi vào chỗ.

Không lâu sau, Hạng Phương Tố và Kha Văn Bân cùng đến, hắn lại đi lên trước chào hỏi.

Liên tiếp hai nhóm đều là đồng liêu, hiển nhiên không phải là trùng hợp.

Đồng liêu, sư môn đều mời cả, nhưng người hai bên quen biết cũng có hạn, gom hết lại cùng một chỗ ngược lại không quá thoải mái.

Ít nhất ấy là cảm giác của Lương Cừ khi dự tiệc, tổng cộng có hai bàn, một nửa số người trong đó không quen biết, ngượng nghịu biết bao.

Được Thủy thú cộng thêm Trại cá cung ứng, cua trong nhà chất chồng như núi, hắn dứt khoát sắp xếp thành hai bữa trưa và tối, để bên nào cũng được thoải mái.

Bình Luận (0)
Comment