Phạm Hưng Lai dắt hai con ngựa lớn vào, mời đối phương vào đình viện.
Vừa vào cửa, Hạng Phương Tố đã chú ý đến xung quanh:
"Ta từ ngoài đã nhìn thấy rõ ràng, là Tam tiến viện, A Thủy sống thật dễ chịu nha"
Kha Văn Bân cười nói:
"Toàn bộ trấn Nghĩa Hưng này, nhà lớn nhất chỉ sợ là nhà ngươi đúng không?"
Mọi người đều tới từ Đế Đô, vốn không có sẵn đất ở đây nên về cơ bản đều lựa chọn mua một miếng.
Nhưng mua lớn quá thì vắng vẻ, đa phần đều là Nhất tiến viện hoặc Nhị tiến viện, còn lâu mới rộng lớn được như Lương trạch.
Lương Cừ cười đáp:
"Đều là nhờ các hương dân nâng đỡ"
Kha Văn Bân nhếch miệng:
"Sao không có ai đến nâng đỡ ta nhỉ?"
"Tính ra thì nay cũng là lần đầu tiên hai người bọn ta đến nhà ngươi đấy". Hạng Phương Tố xoa tay, vòng qua bình phong, thấy cua thu xếp thành tòa núi nhỏ mà giật nảy mình:
"Ui, nhiều cua thế sao? Trọng Thức, ngươi đến lúc nào đấy?"
"Nửa khắc trước, không sớm hơn các ngươi bao nhiêu, đến đây, ngồi xuống ăn đi."
Nhiễm Trọng Thức gắp một miếng gạch cua chấm vào đĩa dấm gừng, bên cạnh đã có hai cái vỏ không.
Hạng Phương Tố tiến lên trước, cầm mấy con lên ước lượng:
"Đúng là cua lớn bảy lạng trở lên này!"
"Lừa ngươi làm gì, ta nói được thì làm được, hơn nữa nhỏ thì ăn sao ngon được, nay cũng coi như buổi tụ tập nhỏ, không có quy củ gì, cứ thoải mái mà ăn"
"He he, ta thích!"
Hai người ngửi thấy mùi thơm, khẩu vị được kích thích, không đợi người khác nữa, ngồi xuống cùng Nhiễm Trọng Thức bóc vỏ cua.
Buổi tụ tập bình thường, không cần quan tâm còn ai chưa đến, một khi đến giờ cơm là bắt đầu ăn uống đánh chén.
Sau ba người, nhóm người Nhiễm Anh, Bạch Dần Tân, Nhậm Nghị Bằng cũng lần lượt đến, vây quanh bàn dài, Từ Nhạc Long thì bận rộn nhiều việc, đến muộn một chút.
Khác với nhóm người Hạng Phương Tố về muộn vì đến huyện Giang Lăng du ngoạn, Từ Nhạc Long mới từ huyện Hoa Châu trở về hôm trước, còn rất nhiều việc phía sau cần hắn xử lý.
Lúc mới vào cửa, hắn đã xắn tay áo lên:
"A Thủy, con cua lớn nhất đâu?"
"Đã chuẩn bị xong rồi đây!"
Lương Cừ đi vào bếp, bưng lấy cái khay lớn từ trong tay người làm, trên đó chỉ có hai con cua, một con đực một con cái, nhưng to đến lạ thường.
"Cua đực một cân năm chỉ, cua cái chín lạng ba chỉ! Ta đặc biệt lựa ra từ chỗ cua kia đấy!"
Kha Văn Bân nhảy dựng lên từ trên giường La Hán:
"Đệt, A Thủy, ngươi là đang lấy lòng cấp trên đấy hả?"
Hạng Phương Tố lòng đau như cắt:
"Nịnh bợ! Qúa sức nịnh bợ rồi!"
"Đánh rắm! Lúc trước đã nói rồi, Nhạc Long đại ca giúp ta mượn trước đại công, con cua lớn nhất phải thuộc về huynh ấy!"
"Mượn trước đại công? Thứ này còn có thể mượn sao?". Bạch Dần Tân đặt chân cua xuống:
"Ta cũng muốn mượn một cái!"
"Xéo đi". Từ Nhạc Long tự giác ngồi vào giữa, đẩy Bạch Dần Tân đang chồm về phía hắn ra:
"A Thủy mượn trước chính là đại công từ sát hạch thành tích cuối năm kia, có thành hay không tạm thời chưa biết được, các ngươi có không mà mượn? Ai có? Nếu có ta cũng sẽ giúp giống như hắn!"
Kha Văn Bân ngạc nhiên:
"Mẹ nó, còn có thể như vậy nữa sao?"
Sát hạch thành tích đều là giữa quan viên cùng cấp, đa số con em thế gia đều là Thất phẩm trở lên, cao thủ nhiều như mây, tình huống hoàn toàn khác so với cấp bậc của Lương Cừ, mấy người họ quả thật không dám chắc có thể xếp mấy vị trí dẫn đầu không.
"Sớm biết vậy ta đã bảo cha ta sắp xếp cho làm Hà bá!"
"Phi, cao thủ Lang Yên đi làm Hà bá, ngươi không thấy xấu hổ à?"
Đám người ồn ào ầm ỹ.
Khi Từ Nhạc Long ngồi xuống, Lương Cừ liền thông báo một tiếng, từng món ăn nóng hổi được bưng lên từ dưới nhà bếp.
Bánh bao gạch cua, mì gạch cua, cơm gạch cua, cam sành... Ngoài những thứ đó ra còn có đồ tươi sống theo mùa, dùng để điều hòa khẩu vị.
Người ở đây phần lớn đều là người Đế Đô, lần đầu tiên được ăn thịt cua, uống hoàng tửu thoải mái như vậy, không khí yến hội nhanh chóng dâng trào, vô cùng náo nhiệt.
Ô Long cúi đầu đi xuyên qua dưới bàn, cái đuôi lắc lư tạo ra tàn ảnh.
Nhiễm Anh không ăn, bóc vỏ đút từng chút một cho nó.
Từ Nhạc Long lải nhải một hồi, nói đến là khoan khoái dễ chịu, ngay cả việc đánh một trận với Vệ Lân ở huyện Hoa Châu cũng kể ra.
Mọi người rướn cổ lắng nghe.
"Ai thắng ai thua?"
"Khụ khụ, hỏi nhiều như vậy làm gì, ăn đi ăn đi, à đúng rồi, A Thủy, chúng ta chuẩn bị thiết lập xưởng đóng thuyền, ngươi sắp tới có bận rộn gì không?"
"Xưởng đóng thuyền gì?"
"Trọng Thức, ngươi giải thích đi"
Nhiễm Trọng Thức nhổ mảnh vỏ cua ra:
"Hà Bạc Sở tới huyện Bình Dương đã tròn một năm, các phương diện đại khái đều đã quen thuộc, như vậy chúng ta phải bắt đầu khai phá vùng sông nước này, hạng mục đầu tiên là xây dựng đội thuyền đến khu vực nước sâu đánh bắt Bảo ngư.
Tính ra cũng không phức tạp, đại khái chúng ta bỏ người bỏ của..."
Giới thiệu một hồi, Lương Cừ bừng tỉnh.
Đại khái là Hà Bạc Sở xây dựng một 'Công ty' khác, thời gian cố định mỗi tháng, tổ chức đội thuyền đi vào khu vực nước sâu, đánh bắt Bảo ngư, mang về trên bờ buôn bán.
Vừa làm dịu bớt áp lực tài chính cực lớn, đồng thời xúc tiến Võ giả ở tầng lớp dưới cùng tiến bộ,
Đương nhiên, xây dựng đội thuyền cần nhân thủ, khu vực nước sâu nguy hiểm trùng trùng, còn có một loạt vấn đề bao gồm hộ tống, phòng ngừa Thủy yêu quấy nhiễu, bởi vậy cần người dẫn đội.
"A Thủy, với thực lực của ngươi, đến lúc ấy có lẽ chỉ cần mỗi tháng dẫn đội một lần! Yên tâm đi, không phải làm không công, Võ sư dẫn đội sẽ được hoa hồng!"