Hai huynh đệ bọn hắn tới bờ phía Nam tìm Long Quân chuyển thế, hoàn toàn là mèo mù đi tìm chuột chết.
Ngoài cách này ra, không còn biện pháp nào khác.
Vẻ ngoài của Long nhân tương tự như nhân tộc, ngoại trừ làn da như bạch ngọc, vài bộ phận có vảy, về cơ bản không có gì khác biệt.
Khác biệt khá lớn duy nhất chính là trời sinh có thân hình cao lớn!
Đàn ông ít nhất cũng phải cao hơn nửa người, phụ nữ cũng phải cao hơn một cái đầu, cho dù tu luyện Công pháp, mức độ thu nhỏ cũng có giới hạn.
Chỉ riêng điểm này đã khiến bọn hắn khó mà lên bờ tìm hiểu tin tức.
Quá thu hút sự chú ý của người khác.
Trước mắt, khó khăn lắm mới có manh mối, kiểu gì cũng phải tận mắt gặp một lần.
Long Bình Hà cảm thấy lời đại ca nói có lý.
Kết quả là, hai người một trái một phải chia nhau ra nấp ở lối vào mạch nước ngầm, nín thở thu liễm âm thanh, .
Cứ đợi như thế đến khi mặt trời lên cao, ánh nắng chiếu xuống làm ấm mặt sông, mặt nước tỏa ra ánh vàng lấp lánh.
Quái ngư không đi ra, ngược lại có một đám Rái cá sông xếp thành hàng như một con rắn dài, từ phía xa nhanh chóng bơi lại, nhìn phương hướng kia, mục tiêu rõ ràng là lối vào mạch nước ngầm.
Trong đó, con Rái cá sông dẫn đầu cực kì đặc biệt, trên mặt có sẹo, trên người khoác áo bào màu vàng, dáng vẻ trang nghiêm.
Kỳ quái...
Long Bình Hà gãi đầu, sao mình lại cảm thấy một con Rái cá sông có dáng vẻ trang nghiêm nhỉ?
Huyền Không Tự truyền giáo trong nhân tộc đã truyền tới tận dưới sông rồi sao?
Rái cá sông mặt sẹo thực lực có hạn, hoàn toàn không phát hiện ra hai Long nhân đã thu liễm khí tức, ẩn nấp ở phía sau tảng đá lớn, nó dẫn theo cả nhà lần lượt tiến vào mạch nước ngầm.
Ở giữa đội ngũ, một con Rái cá sông nhỏ nhìn thấy một con cá lớn ở cách đó không xa, liền hóa thành một đạo thủy tiễn xông ra khỏi đội ngũ, hai móng vuốt khép lại, đập cho cá lớn choáng váng, rồi nhe răng ngậm lấy, xoay người trở về đội ngũ.
Ba con Rái cá sông nhỏ khác ngẩng đầu lên, thấy huynh đệ ra tay thành công, nhao nhao lao lên cướp đoạt, hai con Rái cá sông lớn ở phía sau tát cho mỗi con một cái, đập toàn bộ bọn nó vào trong huyệt động.
Đợi đến khi Rái cá sông biến mất, Long Bình Giang và Long Bình Hà liếc nhau, lần lượt đuổi theo.
Rái cá sông khoác áo bào màu vàng trên người kia, rất giống tăng lữ nhân tộc, dáng vẻ đến là kỳ quái.
Một địa phương nhỏ, đâu ra nhiều năng nhân dị sĩ như vậy, hơn phân nửa là do một người tạo ra.
Mười hai con Rái cá sông xếp thành một hàng, bơi về phía trước, không hay biết rằng phía sau đội ngũ đang có hai kẻ to lớn theo đuôi. ...
"Mài dao kéo đi, mài dao kéo đi, đao sắt, kéo sắt, gương đồng! Mài một cái là sẽ sáng bóng"
Hai bên đường lát đá xanh toàn là quầy hàng rong, lão nhân mài sắt được người ta đáp lại liền đi vào con ngõ bên cạnh, mở ghế đẩu ra, nhận lấy đao, nhấc bình gốm lên, vốc chút nước lên trên tảng đá mài đao.
Lương Cừ liếc nhìn hai lần rồi tiếp tục đi về phía trước, đám người rộn ràng tự giác tách ra một con đường, từng tiếng chào hỏi truyền tới.
Từng ánh mắt của người qua đường tựa như từng sợi lông vô hình chạm vào trên da.
Chỉ cần thoáng mang theo chút ác ý, nó sẽ hóa thành mũi gai nhỏ, cảm giác vô cùng rõ ràng.
Trở về nhà được chín ngày, Lương Cừ vẫn siêng năng tu luyện hai pháp môn mà lão hòa thượng cho.
Kỹ năng bảo mệnh có ai mà không tích cực học chứ, trừ phi đầu óc có vấn đề.
Ở trong mộng cảnh, Lương Cừ ít nhất đã tu luyện 'Nhãn Thức Pháp' được nửa tháng, đến nay cuối cùng đã nắm bắt được vài điểm then chốt, hắn lên đường phố thử nghiệm một phen, quả thật cảm nhận được nhân thế muôn màu.
Lương Cừ quay đầu, nhìn về phía mấy người có ánh mắt như gai nhọn, đối diện với ánh mắt của Lương Cừ đều đồng loạt cúi đầu.
Cẩn thận đếm qua, trong số đó kiểu người gì cũng có, có người mua thức ăn, có người đi ngang qua, thậm chí là trẻ nhỏ đang nô đùa, chỉ là số lượng không nhiều.
Có mấy người lúc đầu có ác ý, đợi đến khi thấy rõ là Lương Cừ, ác ý liền tan thành mây khói, hóa thành sợi lông mềm, tuy nhiên cũng có người ác ý từ đầu tới cuối đều không tiêu tan, chỉ là mức độ cao thấp khác nhau.
Một người không thể khiến ai nấy đều thích mình được.
Có lẽ chỉ là cảm thấy Lương Cừ quá mức phong quang, khiến đám người xung quanh phải tránh đường lại chen đến chỗ mình, sinh ra một chút ác ý, vậy nên trong đầu liền ảo tưởng nỗi sung sướng khi được hành hung những đại nhân vật kia một trận.
Lương Cừ không quá để tâm.
Ngoài nguyên nhân không thể lấy lý do người ta nhìn mình mà hành hung người ta ra thì những ác ý như vậy không có gì quan trọng.
Sợi lông mềm, gai nhọn, kim nhọn.
Ba loại này theo thứ tự tăng dần, dựa theo 'Nhãn Thức Pháp' có nói, đến mức độ thứ ba kim nhọn đâm nhói thì mới phải coi trọng, đối phương có thể thật sự có ý muốn làm hại ngươi, cần để phòng nhiều hơn.
"Lần này thật sự có thể nhìn ra ác ý trong mắt người khác"
Lương Cừ nghĩ thầm.
Hắn tắm mình trong ánh mắt của mọi người, đi ra ngoài trăm mét, cảm giác đột nhiên biến mất.
Toàn bộ sợi lông mềm hay gai nhọn đều không còn.
'Nhãn Thức Pháp' khó khăn lắm mới nhập môn, giống như 'Nhĩ Thức Pháp' lúc ban đầu, lúc linh lúc không linh, khi mở ra cần tập trung lực chú ý, một khi sử dụng trong thời gian dài lại khiến cho tinh khí thần mệt mỏi, chỉ hơi không chú ý chút liền không cảm nhận được.
Chờ sau này luyện tập sâu hơn mới có thể cải thiện được tình huống này, thậm chí đợi đến lúc thuần thục, luyện phương pháp này thành bản năng.
Hôm nay lại có tiến bộ.
Lương Cừ trong lòng vui vẻ, quay người về nhà.
'Nhãn Thức Pháp' nhập môn, có khả năng 'Tị Thức Pháp' cũng không còn quá xa nữa. ...
Trong đình viện.
Đầu Ô Long đè lên gà ngốc, đầu lưỡi thè ra, nằm phơi nắng, bộ lông màu đen mượt mà chảy xuôi một vầng ánh sáng bạc nồng đậm.
Nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ cổng, Ô Long xoay người nhảy lên.
Gà ngốc bị ép cho không thở nổi, tranh thủ cơ hội này liền chạy trốn, nhưng còn chưa chạy đi được bao xa, nó đã lại ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, quên mất mình vì sao lại chạy.
Lương Cừ vòng qua bình phong, ôm lấy Ô Long đang nhào lên người mình, xoa mạnh đầu nó.
Ô Long sinh vào tháng năm, đến nay đã bắt đầu cao lớn, về tướng mạo vẫn có hơn phân nửa dáng vẻ chó con, nhưng thể trạng đã cướng tráng như chó thành niên, da lông bóng mượt trơn nhẵn, chạy trên đường có thể dọa lui không ít người qua đường.
May mà Ô Long chẳng kén ăn tí nào, bình thường ăn cơm thừa đồ ăn thừa, thậm chí là một phần xương cốt Bảo ngư, thịt Tinh quái cũng đều vào hết bụng nó.
Lúc Lương Cừ tới Võ quán, từng thấy qua hai huynh đệ của Ô Long, còn lâu mới cường tráng bằng nó.
"Còn ăn nữa là tròn như quả bóng rồi"
Lương Cừ hung hăng niết lất phần thịt bên quai hàm Ô Long, kéo ngang ra, đúng lúc này, cổng tò vò ở sương phòng phía Tây mở ra, Rái cá sông mặt sẹo dẫn theo người nhà thất vọng đi ra.
Lão hòa thượng vẫn chưa trở về.
Lương Cừ ngược lại không cảm thấy kỳ quái.
Phạm vi lão hòa thượng tìm tà tăng là toàn bộ phủ Hoài Âm, chuyến này nói là đến huyện Hoa Châu, nhưng tiện thể cũng sẽ đi mấy huyện xung quanh nữa, đi đi về về, thời gian dài cũng là chuyện bình thường.
Sau khi nói rõ nguyên nhân, Rái cá sông mặt sẹo chắp hai móng vuốt trước ngực, dẫn theo tộc Rái cá trở về hồ nước.
Rái cá đắc đạo rất có phong phạm.
Lương Cừ thả Ô Long xuống, vỗ vỗ đầu nó.
Một người một chó đi theo đội ngũ.
Lương Cừ lo lắng Thát Khai không biết tự lượng sức mình, lại đánh nhau đến máu chảy thành sông.
Nó luyện Hầu quyền đã có hình có dáng, cả ngày sôi trào chiến ý, lại cảm thấy mình có thể báo thù được.
Mạch nước ngầm liên kết với lối vào hồ nước.
Long Bình Giang, Long Bình Hà thông qua ánh sáng nhìn xuyên qua, cảm nhận rõ ràng bên ngoài có không ít khí tức Thủy thú.
"Đại ca, trong đó còn có một con Cua lớn!"
Long Bình Hà chỉ về phía hố to trong hồ nước.
"Ta thấy rồi."
Long Bình Giang nghiêm túc gật đầu, thực lực của hắn mạnh hơn so với nhị đệ, cảm giác càng rõ ràng hơn.
Toàn bộ hồ nước này, hơn phân nửa Thủy thú đều là dị chủng chưa từng thấy qua!
Nhất là con Cá sấu kia, trên đầu vậy mà còn có hai sừng!
Kỳ quái nhất là, khí tức của những dị chủng này, so với dị chủng họ Long được điểm hóa từ tinh huyết của Long Quân lại không quá giống nhau.
Trong lúc suy tư, Long Bình Hà thấp giọng hô:
"Đại ca! Có người đến!"
"Suỵt, mau lui lại!"
Long Bình Giang kéo Long Bình Hà lui ra khỏi mạch nước ngầm, ẩn nấp thân hình.
Ngay sau đó, hai người bí mật quan sát, phát hiện ra đám Rái cá sông khi trước bọn hắn đi theo tới đây lại xếp thành một đội ngũ, men theo đường cũ trở về, biến mất không thấy đâu nữa.
Bốn phía lại khôi phục yên tĩnh.
Long Bình Giang thu liễm khí tức một lúc, thấy không có người xuất hiện nữa, đang muốn trở lại lối vào hồ nước, chợt thấy sau lưng lạnh lẽo, ngay sau đó một giọng nói vang lên.
"Chính là hai vị cướp cua của ta đúng không?"