Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 649 - Chương 649: Thuyền Phúc Kiến Hạ Thủy, Phần Thưởng Về Tay (2)

Chương 649: Thuyền Phúc Kiến hạ thủy, phần thưởng về tay (2) Chương 649: Thuyền Phúc Kiến hạ thủy, phần thưởng về tay (2)

Chỉ là Lương Cừ lo lắng một người nâng thuyền, diện tích chịu lực quá nhỏ, dễ rung lắc.

Trước khi xuống sông cần đi một quãng đường, khó tránh khỏi va chạm.

Con thuyền lớn vất vả chế tạo hai tháng rưỡi liền, chưa hạ thủy mà đã bị xước xát, lại phải tu sửa lại không khỏi quá xui xẻo, bởi vậy hắn mới gọi hai vị Hà bá qua đây giúp đỡ.

Thấy con thuyền đã được nâng lên, Lương Cừ hô lớn một tiếng:

"Phúc thúc, mở cửa phía trước ra!"

Lưu Toàn Phúc hồi thần từ sự kinh ngạc, vội vàng dẫn theo đồ đệ chạy lên trước mở cửa.

Lương Cừ so sánh chiều rộng cánh cửa, nghiêng đầu nhìn về phía Phạm Tử Huyền ở chính giữa:

"Cửa hẹp, không qua được, hai người nhấc cao hơn chút, cẩn thận đáy thuyền va phải tường bao!"

"Hai người chúng ta sẽ nhìn cẩn thận, không để xảy ra sai sót."

"Lương đại nhân cứ yên tâm, cứ việc đi lên trước! Đừng nói một con thuyền Phúc Kiến, hôm nay Hà Bạc Sở mà có thêm hai lâu thuyền, hai người chúng ta cũng phải nâng nó lên!"

Tra Thanh, Phạm Tử Huyền lần lượt đáp lời, chí khí ngất trời.

Lương Cừ thấy hai người không có vấn đề gì, hai chân sải bước, di chuyển về phía trước.

Trong lúc đó, ba người từ đầu đến cuối vẫn duy trì một đường thẳng, hai tay giơ cao, nâng con thuyền ra khỏi viện, xoay một cái, từ con đường nhỏ rẽ vào phố lớn lát đá xanh, dưới ánh mắt kinh ngạc của người đi đường, chậm rãi đi đến bến thuyền Thượng Nhiêu.

Thuyền Phúc Kiến dài 18 mét, tương đương gần 6 trượng, cộng thêm cả độ cao, một con thuyền lớn tương đối khoa trương hấp dẫn không ít quần chúng vây xem.

"Ôi mẹ ơi, thuyền to thế!"

"Đây là thuyền Phúc Kiến đúng không? Ở Hà Bạc Sở cũng có thuyền gần giống thế, dùng làm chiến thuyền."

"Lương lão gia một bước lên mây, một năm trước vẫn còn ngồi thuyền ba lá! Ngày này năm sau đổi thành thuyền gì ta cũng không dám nghĩ nữa, nói không chừng lâu thuyền lúc Hà Bạc Sở dùng để đến đây đều thuộc về Lương gia ấy chứ!"

"Thuyền ba lá á? Lương gia trước đây dùng thuyền ba lá sao?"

"Các ngươi ở nơi khác đến à?'

"Nhà ta ở thôn Nam Tầm cách vách, cách đây mười ba mười bốn dặm nên cũng biết được ít, hôm nay tới huyện Bình Dương mua ít đồ."

Mấy người bản địa thấy là người nơi khác đến, trên mặt đều khó tránh khỏi lộ vẻ kiêu ngạo,

Bến thuyền Thượng Nhiêu.

Cảng sâu dùng cho thuyền lớn neo đậu đã xây xong từ lâu, cầu cảng dài cả trăm mét nối từ trên bờ đến tận sâu trong sông, cách nơi thuyền cá neo đậu ban đầu cũng không quá xa, mỗi bên đều đang đậu một thương thuyền lớn, đang vận chuyển hàng lên bờ.

Sau khi vào đông, việc đồng áng không còn bận rộn nữa, cá đánh bắt được cũng ít dần, việc ăn uống của các hương dân về cơ bản đều dựa vào lương thực dự trữ.

Thường có nông dân, ngư dân ra bến thuyền Thượng Nhiêu bốc hàng kiếm tiền, cạnh tranh vô cùng kịch liệt, tiền công đã ép xuống đến mức ba đồng một ngày.

Lương Cừ hoài nghi, số tiền mà họ kiếm được không đủ tiền gạo nước dầu muối để ăn thêm mấy miếng sau cả ngày trời mệt nhọc.

Gần đến cầu cảng, Lương Cừ thấy Lâm Tùng Bảo đang đứng trên đường, bên cạnh hắn là hai hỏa kế ở trại cá, mỗi người ôm một mảnh vải đỏ và lư hương, còn có một hộp đồ ăn đựng thịt gà, vịt, cá.

"Đại nhân không cần hạ thủy, để ta làm cho!"

Phạm Tử Huyền lớn giọng hô, bước tới, cùng với Tra Thanh ăn ý chuyển hướng, không để tâm đến sự ngăn cản của Lương Cừ, đẩy hắn về sau, bước xuống nước trước, nước sông men theo ống quần dần lan trên trên, ống quần dần đậm màu.

Tra Thanh ở phía trước quay đầu lại hô:

"Lương đại nhân buông tay ra đi, cứ yên tâm giao cho bọn ta, sẽ không để xảy ra sai sót đâu."

Phạm Tử Huyền tiếp lời:

"Đúng vậy, Lương đại nhân cứ yên tâm đi, chút việc nhỏ này mà còn làm không tốt thì bọn ta làm gì còn mặt mũi mà tiếp tục làm Hà bá nữa!"

Lương Cừ khó lòng từ chối thịnh tình, chỉ có thể buông tay ra:

"Được rồi, vất vả cho mọi người rồi."

"Vất vả gì đâu, không mệt tí nào!"

"Lương đại nhân thân là Đô Thủy Lang, đổi thuyền là việc công! Hai người chúng ta đương nhiên phải tận lực rồi!"

Hai người Phạm Tử Huyền, Tra Thanh dâng thuyền đi xuống sông, quần áo trên người bị nước bùn làm cho ướt hết cả.

Mực nước dần sâu, nhấn chìm phần ngực.

Phạm Tử Huyền và Tra Thanh hít sâu một hơi, đồng loạt đạp đất, cả con thuyền thuận theo dòng nước trượt về phía trước.

Bùm!

Thuyền lớn hoàn toàn hạ thủy.

Sườn thuyền va vào mặt sông, tầng tầng bọt nước bắn lên, khuếch tán về phương xa rồi lại cuốn theo sóng nước.

Chờ đợi trong phút chốc.

Con thuyền không nghiêng không đổ không chìm, vững vàng nổi trên mặt nước.

"Tốt!"

"Thuyền tốt!"

Bên bờ vang lên tiếng hoan hô!

Lương Cừ cũng không kìm được mà vỗ tay, trên người nhẹ nhõm hơn mấy phần.

Nỗi lòng lo lắng của Lưu Toàn Phúc cũng hơi thả lỏng.

Hai bên thân thuyền, Phạm Tử Huyền và Tra Thanh vuốt nước trên mặt, đạp lên bùn cát quay lại bờ, cởi y phục vắt khô.

Bình Luận (0)
Comment