Hoàng Đầu Tôn nhảy nhót loạn xạ, lớp vảy toàn thân tỏa ánh sáng nhu hòa như hoàng kim.
Thát Khai đập bụp phát làm nó ngất ngay tại chỗ, túm lấy đuôi cá vác lên vai, mang theo nó tới đình viện, bỏ vào chum lớn nuôi chung với Thất Thải Hồng Lưu mà Cóc già cho.
Long nhân tặng Bảo ngư, đúng là niềm vui ngoài ý muốn.
Mối thù bị cướp mất hai giỏ cua tan thành mây khói, giá trị của hai giỏ cua sao có thể so với Hoàng Đầu Tôn trị giá hai trăm lượng được?
"Giải thích mà không nghe, không trách ta được."
Lương Cừ giải thích mãi với Long Bình Giang, Long Bình Hà rằng mình không phải Long quân Giang Hoài chuyển thế, phủ nhận vô cùng quyết đoán, không hề có bất cứ ám thị mơ hồ nào.
Mọi hành vi của Long nhân đều là tự nguyện, không liên quan gì đến hắn!
Không chủ động, không cự tuyệt, không chịu trách nhiệm.
Cứ cố nhét Bảo ngư cho hắn, hắn cũng hết cách.
Nheo Béo thấy Thiên thần nhận lấy Bảo ngư, râu dài rũ xuống, có hơi thất vọng.
Gia nô Nheo Quốc Phủ vô vọng rồi.
Báo thù Long nhân, khó rồi đây.
Nửa tháng sau đó.
Long Bình Giang, Long Bình Hà lần lượt đến Lương trạch tặng thêm hai con Bảo ngư, bọn hắn không tự mình xuất hiện, toàn đợi ở cửa mạch nước ngầm, chờ Thủy thú ra vào mỗi ngày nhờ đem về cho.
Tính bình quân ra thì bốn năm ngày một con, số lượng mặc dù không nhiều bằng bọn Nheo Béo bắt được mỗi ngày, nhưng thắng ở chỗ chất lượng cực cao, toàn là Bảo ngư có đẳng cấp cao nhất trong 'Mục lục Bảo ngư'.
Mỗi một con mà đem ra ngoài bán giá trị ít nhất cũng phải cả trăm lượng bạc trắng!
Bạc dễ kiếm thật đấy.
Lương Cừ chẳng làm gì cả mà tự nhiên lại có Long nhân chạy đến tặng Bảo ngư.
Giao Long, làm tốt lắm!...
Nửa đầu tháng mười một.
Lập đông.
Mặt hồ đầy lá rụng.
Thất Thải Hồng Lưu vẫy cái đuôi dài, từng tầng gợn sóng phản chiếu ánh huỳnh quang.
Bên hồ nước, đám Rái cá sông vác cây gỗ lớn, đám Hải ly thì vội vàng làm việc, đồng tâm hiệp lực chế tạo thuyền lớn, khung cảnh phồn hoa, thịnh vượng.
Chỉ riêng có Thát Khai không hỗ trợ, không luyện quyền, không muốn phấn đấu.
Nó ôm lấy tượng gỗ hình Rái cá sông Mặt sẹo do Hải ly lớn khắc ra, nghiến răng gặm cắn, lưu lại những cái lỗ dày đặc.
Hôm qua đánh nhau, nó lại bị nhà Mặt sẹo tẩn cho nên chỉ có thể trút giận lên tượng gỗ.
Mặt sẹo, ngươi chính là kẻ địch cả đời này của Thát Khai ta!
So với Thát Khai ở trong Lương trạch lòng ôm oán hận thì trong đình viện nhà Lưu Toàn Phúc lại hân hoan vui vẻ.
Lương Cừ, Tra Thanh, Phạm Tử Huyền cùng tập hợp lại.
Công nhân chế tạo thuyền, học đồ vây lấy, dõi xem ba người làm thế nào để nhấc thuyền lên.
Bắt tay làm việc từ cuối tháng 8 khi còn hạ, nay đã vào đông, con thuyền Phúc Kiến to lớn cuối cùng cũng xong xuôi để bàn giao!
Mùi đắng nhàn nhạt của dầu tùng lan tỏa trong không khí.
Lưu Toàn Phúc mặc áo bông, hướng dẫn Tra Thanh tháo dỡ kết cấu gỗ tầng tầng lớp lớp đang nâng đỡ con thuyền.
Chờ đến khi khung gỗ lỏng ra, thanh gỗ cực đại bên cạnh lăn xuống, Phạm Tử Huyền đứng bên cạnh thuyền tiến lên trước một bước, gầm một tiếng, dùng vai đỡ lấy thuyền lớn đang nghiêng ngả.
Tra Thanh nhân cơ hội này nới lỏng kết cấu liên kết ở những chỗ khác, khung gỗ cực đại phảng phất như bị rút mất xương sống, lần lượt rơi xuống.
Con thuyền lung lay như muốn đổ.
Công nhân chế tạo thuyền hoảng sợ hô to.
Tra Thanh lập tức nhảy xuống khỏi đầu thuyền, cùng đỡ lấy thuyền với Phạm Tử Huyền, ổn định con thuyền đang nghiêng ngả.
Lương Cừ tới đầu thuyền, hai tay chạm vào sống thuyền dưới đáy thuyền.
"Một hai ba, lên!"
Ba người nghe theo khẩu lệnh, đồng loạt dùng sức, cả con thuyền Phúc Kiến lớn dài gần sáu trượng được nhấc lên.
Lưu Toàn Phúc và các đồ đệ trợn mắt há mồm.
Bọn họ chuyển tấm gỗ dày thôi đã phải hợp lực, mà đây chỉ cần ba vị Võ sư vậy mà có thể nâng cả con thuyền lớn!
"Lương gia uy vũ!"
"Nghe nói Võ sư có thể kéo lại mấy chục con ngựa đang phi nước đại! Nay nhìn thấy quả đúng là như vậy. '
"Cái gì mà nay với không, mùa hè năm nay, con Thủy thú mà Lương gia bắt được kia, ngài ấy nâng từ Tây sang Đông, ngươi quên rồi à?'
"Ồ ồ, nhớ ra rồi."
"Võ sư có thần lực như vậy, chẳng trách không cần ụ thuyền."
Người bình thường chế tạo thuyền lớn thì trước tiên phải đào một cái hố lớn bên bờ.
Chờ sau này đóng thuyền xong, đào một miệng hố, dẫn nước vào hố, thuyền nổi lên trên, lái vào sông.
Trong đó hố lớn được gọi là 'ụ thuyền', xưởng đóng thuyền càng có quy mô thì ụ thuyền càng tốt, nhanh chóng, thuận tiện cho việc chế tạo thuyền với số lượng lớn.
Nhưng Võ sư thì không phải người bình thường, với thực lực có thể kéo mấy chục con tuấn mã đang phi nước đại, đừng nói ba người, hai người cũng thừa sức nâng một con thuyền dài sáu trượng.
Thậm chí có mấy tên Võ sư Bôn Mã quái thai như Lương Cừ, một người cũng đủ, hoàn toàn không cần quan tâm đến vấn đề ụ thuyền gì đó.