"Lỗ Thiếu Hội sao?". Dương Đông Hùng nhíu mày.
Không phải ai cũng có tư cách để trở thành đệ tử thân truyền của hắn, đầu tiên cần xem thiên phú, thứ hai phải nhìn phẩm hạnh, có vài người mặc dù thiên phú cũng tạm được nhưng hắn cũng sẽ không thu nhận.
Trong trí nhớ của Dương Đông Hùng, hình tượng của Lỗ Thiếu Hội cũng không quá tốt, là một người rất lãnh đạm.
"Sư phụ, tính tình của Lỗ Thiếu Hội mặc dù có hơi lạnh lùng nhưng cũng không phải là xấu, để hắn trông coi một ngày chắc cũng không có vấn đề gì đâu"
"Nếu đã như vậy, chúng ta liền đi thôi!"
Đoàn người đi qua cầu Nam Thạch, tiến về Võ quán.
Ban ngày Võ quán rất náo nhiệt nhưng tối đến lại chẳng có mấy người đi qua.
Dương Đông Hùng và đám đệ tử thân truyền lẳng lặng đi xuyên qua hành lang, chuẩn bị tiến vào bên trong Diễn Võ Trường.
"Câm miệng, đồ đần!"
Sắc mặt Dương Đông Hùng lộ vẻ kinh ngạc, hắn nhanh chóng nâng tay lên.
Đám đệ tử cũng dừng bước.
"Một mình ta là đủ rồi! Một mình ta đánh với toàn bộ các ngươi, cả đám người các ngươi!"
Một thanh âm bị đè nén tiến vào trong tai bọn họ, cỗ cảm xúc hung bạo kia tựa như thủy triều ập vào trước mặt.
Người kém nhất trong đây cũng là Võ Giả đã đột phá hai cửa ải, ai nấy đều mắt tinh tai thính, nghe được vô cùng rõ ràng.
Hồ Kỳ toàn thân rùng mình.
Xảy ra chuyện rồi!
Hướng Trường Tùng suy tư một chút rồi nói:
"Hình như là giọng nói của Lương sư đệ đúng không?"
"Lương sư đệ?". Có người chưa từng gặp qua Lương Cừ.
"Là một vị Học đồ mới tới hồi đầu tháng, là ngư dân của thị trấn Nghĩa Hưng, một thiếu niên vô cùng tuấn tú, còn rất lễ phép, lần nào trước khi trở về cũng sẽ cùng với bằng hữu của mình quét dọn một lượt"
Sau cùng, Hướng Trường Tùng còn bổ sung thêm một câu:
"À, tháng này có ba người đăng ký học võ đều tới từ thị trấn Nghĩa Hưng, quan hệ giữa bọn họ không tồi"
Sau khi giải thích xong, Hướng Trường Tùng liền quay đầu lại nói xin lỗi:
"Thật xin lỗi sư phụ, hôm nay con vốn dĩ nên lưu lại Võ quán, không ngờ rằng lại xảy ra chuyện, là lỗi của con"
Hồ Kỳ tiến lên ngăn cản hắn:
"Muốn trách thì cũng trách ta, là ta sau khi đột phá cửa ải do quá đắc ý mà không giữ được thái độ đúng mực, cứ phải lôi kéo mọi người cùng nhau đi chúc mừng, nếu không Hướng sư đệ cũng sẽ không tự ý rời khỏi vị trí của mình"
"Được rồi, giờ không phải là lúc để thảo luận xem ai đúng ai sai". Dương Đông Hùng xua tay, cũng không để ý mấy việc nhỏ nhặt như không làm đúng chức trách này:
"Chúng ta vòng ra cửa sau đi, tìm người hỏi cho rõ ràng xem sao"
Đoàn người nhanh chóng rời khỏi hành lang.
Võ Sư đi đường không phát ra tiếng động, vậy nên không ai phát hiện ra bọn họ đã đến.
Trên Diễn Võ Trường.
Tất cả mọi người đều đang trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Lương Cừ, tựa như đang nhìn một tên tiểu tử không biết trời cao đất dày là gì.
Một người mới chỉ gia nhập Võ quán chưa đầy một tháng, mà lại muốn một mình đánh với bảy người đã gia nhập Võ quán hơn bốn tháng, đây không gọi là không biết trời cao đất dày thì là gì?
Đám người Lư Đình Tài mất ba tháng cũng chưa đột phá được cửa ải, là đám 'lão sinh lưu ban' nộp học phí tiếp để lưu lại đây.
Dù cho thiên phú có kém đến mức nào thì với sự chênh lệch về thời gian gấp bốn lần kia, khí huyết cũng sẽ hùng hậu hơn người mới học có một tháng như ngươi!
"A Thủy, ngươi điên rồi sao?!"
Trong góc phía bồn hoa, Lý Lập Ba và Trần Kiệt Xương sau khi nghe thấy những lời này liền bất chấp đau đớn mà thất tha thất thểu đi đến chỗ trung tâm của Diễn Võ Trường, túm chặt góc áo của Lương Cừ, muốn kéo hắn trở về.
Nếu không phải Lý Lập Ba và Trần Kiệt Xương đánh lén, Lư Đình Tài cùng Tiết Đinh Nghĩa thậm chí còn không bị thương, xong việc Lý Lập Ba và Trần Kiệt Xương còn thê thảm hơn nhiều.
Chỉ cần cởi bỏ quần áo của hai người là có thể phát hiện ra, trên người bọn họ sớm đã đầy vết máu bầm, có thể đứng dậy đã không dễ dàng gì rồi.
Bị mắng nhiếc, miệt như vậy, đám người Lư Đình Tài liền lửa giận ngập trời, cười lạnh nói:
"Ba người các ngươi muốn cùng nhau lên cũng không phải không được, một mình ta là đủ rồi!"
"Không cần, chỉ một mình ta thôi!"
Lương Cừ nhìn chằm chằm Lư Đình Tài, chậm rãi lui ra phía sau, đỡ lấy bả vai Lý Lập Ba và Trần Kiệt Xương, đưa hai người quay về.
Hai người giữ chặt lấy quần áo hắn:
"A Thủy, rốt cục ngươi muốn làm gì? Không cần phải để ý đến bọn ta đâu! Nếu ngươi thật sự không có tiền, hai người chúng ta sẽ bỏ ra giúp ngươi, ngươi đừng đi!"
"Yên tâm, ta không điên". Lương Cừ nắm lấy tay của bọn họ:
"Ta chỉ muốn đánh rụng từng cái răng của bọn chúng!"