Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 66 - Chương 66: Báo Thù (1)

Chương 66: Báo thù (1) Chương 66: Báo thù (1)

Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống Diễn Võ Trường, mặt đất như được bao phủ bởi một lớp thủy ngân.

Phía trên mái hiên của Võ quán có mấy người đang đứng.

Dương Đông Hùng đứng ở phía ngoài cùng của mái hiên, nhìn xuống thiếu niên đang rống giận ở phía dưới, nhìn hắn nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt trở nên dữ tợn, nhưng không hề có ý định ngăn cản trận đánh này.

Đứng bên cạnh đám người là một Học đồ bị tóm tới để giải thích nguyên nhân hậu quả của sự việc lần này, đang mồ hôi đầm đìa, nơm nớp lo sợ.

"Ta tới đây!"

Lương Cừ đột nhiên buông tay, thoát khỏi sự kiềm chế của hai người, trở lại khu vực trung tâm trong tiếng hô hào.

Ánh trăng chiếu nghiêng lên khuôn mặt sắc bén của Lương Cừ, một mảng sáng tối đan xen, sống mũi cao thẳng của hắn đổ bóng, khiến cho một con mắt của hắn được giấu ở trong bóng tối, còn một con mắt khác lộ ra ngoài sáng thì hoàn toàn bình tĩnh, không lộ ra cảm xúc gì.

Đứng cách nhau mười bước, người hai bên rơi vào tình trạng giằng co.

Một bên chỉ có một người, một bên lại tới bảy người.

Ánh trăng và ánh đèn chiếu sáng màn đêm.

Lương Cừ đứng rất thẳng, tựa như một thanh kiếm sắc rời khỏi vỏ, ánh mắt của mọi người lúc này đều đang tập trung lên người hắn.

Đồ chó này thật quá con mẹ nó biết ra vẻ.

Lư Đình Tài lại càng thêm tức giận, đặc biệt là khi nhìn thấy ánh mắt của vài nữ Học Đồ ở bên cạnh, hắn gần như phát điên lên, vươn tay túm lấy một cây gậy gỗ ở trên kệ để binh khí.

Võ quán không cấm luận bàn, có sẵn kệ để binh khí, nhưng để phòng ngừa người trẻ tuổi khí huyết dâng trào đánh ra lửa thật, chỉ có gậy gỗ, không có vũ khí sắc bén nào khác.

Lư Đình Tài quay đầu lại nói:

"Chỉ là một tên người mới, để mình ta lên là được rồi, để cho hắn biết phải kính sợ đàn anh"

Những người khác gật đầu, bọn họ cũng cảm thấy như vậy.

Nhiều người theo dõi như vậy, bảy người bọn họ thật sự cùng nhau lên thì quá mất mặt.

Lư Đình Tài vung cây gậy trong tay, cười lạnh một tiếng, chậm rãi tiến về phía khu vực trung tâm, tựa như một ngọn núi nhỏ.

Hắn cao đến 1 mét 9, hoàn toàn có thể từ trên cao nhìn xuống Lương Cừ với vóc dáng còn chưa hoàn toàn phát dục.

Đặc biệt là khi khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần thì khí thế kinh người kia càng hiện rõ hơn.

Lý Lập Ba và Trần Kiệt Xương đứng ở sau lưng Lương Cừ, không khỏi nuốt ngụm nước miếng, nhưng cho dù hai người bọn họ có kêu gọi thế nào thì Lương Cừ cũng giống như không nghe thấy gì.

Lư Đình Tài tiến lên trước, càng ngày càng đến gần, khi ở vị trí chỉ còn cách nhau ba mét, hắn cười dữ tợn một tiếng, rồi bỗng nhiên lao về phía trước tựa như một mũi tên nhọn.

Lực xuất phát từ trên mặt đất, cơ bắp toàn thân Lư Đình Tài căng chặt, mỗi một tấc trên cơ thể đều đang phát lực, lấy chân trái làm tâm, xoay chuyển đến tay phải, rồi lên phía trên cây gậy gỗ.

Hắn giơ cây gậy gỗ thô to như trứng gà kia lên, nện xuống đỉnh đầu Lương Cừ, gậy gỗ lao vụt xuống cắt qua không khí tạo nên tiếng gió rít đáng sợ.

Lư Đình Tài gấp đến mức không chờ nổi nữa, muốn nhìn thấy cảnh tượng Lương Cừ vỡ đầu chảy máy, hắn phẫn nộ vung mạnh gậy xuống, với góc độ và tốc độ như vậy, gần như đã phát huy đến mức hoàn mỹ, hoàn toàn vượt quá dự đoán của hắn.

Đối thủ của hắn vẫn ngây ngốc đứng yên bất động tại chỗ, niềm vui sướng cuồng bạo dâng lên trong ngực hắn.

Lương Cừ trước sau vẫn hết sức bình tĩnh, mãi cho đến khi bóng gậy kia ở gần ngay trước mắt, hắn mới bước lên phía trước, duỗi tay nắm chặt lấy cổ tay của Lư Đình Tài, sau đó liền giật tay xuống, khí lực cực mạnh, nhẹ nhàng đoạt lấy gậy gỗ trong tay đối phương, rồi thuận tay tát lên mặt hắn, khiến hắn ngã xuống mặt đất.

Xung quanh một mảnh yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng gió thổi tới từ xa.

Đồng tử của toàn bộ mọi người vào giờ phút này đều mở to, mới chỉ một cái chớp mắt thôi mà đã quyết định xong thắng bại.

Gần như không ai nhìn thấy động tác của Lương Cừ, quá nhanh, cũng quá tàn nhẫn.

Sau lưng Lương Cừ, hai người Lý Lập Ba và Trần Kiệt Xương há to miệng, tựa như có thứ gì đó đang chặn trong yết hầu của bọn họ.

Con dế mèn bên trong bồn hoa lại kêu lên.

Ánh trăng chiếu vào đỉnh đầu Lư Đình Tài, lạnh lẽo như băng, cổ tay hắn sưng to, ôm lấy mặt của mình, sắc mặt tái nhợt, hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra.

Sao lại có thể như vậy được, ta vừa mới, vừa mới bị tát một cái sao?

Trong phút chốc, gân xanh trên thái dương Lư Đình Tài lộ rõ, nhảy lên thình thịch, hắn chống tay lên mặt đất rồi đột nhiên nhảy dựng lên, vung nắm qua đánh tới.

Lương Cừ dùng một tay tóm lấy cánh tay đang đánh tới của Lư Đình Tài, một cái tát nữa lại rơi xuống trên mặt hắn, gọn gàng lưu loát 'Bốp' một tiếng.

Mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, ai nấy đều trợn tròn mắt.

Lư Đình Tài ngây ngốc ngồi bệt dưới đất, không dám tin, nỗi xấu hổ và giận dữ khó có thể miêu tả được dâng lên trong lòng hắn, hắn tựa như một con chó, ngồi ở trên mặt đất, thở hổn hển hai hơi, vẫn muốn nhảy lên.

Nhưng Lương Cừ lại không cho đối phương có cơ hội phản công, hắn tiến lên trước một bước, vung cây gậy gỗ trong tay xuống.

Lư Đình Tài chỉ nhìn thấy gậy gỗ hóa thành một tàn ảnh, vung mạnh về một bên mặt của hắn, một ngụm máu tươi thơm ngọt phun ra ngoài, hắn quay cuồng ngã xuống đất, nửa bên mặt đã hoàn toàn chết lặng, hắn không biết có phải một nửa hàm răng của mình đã rơi ra ngoài hay không nữa.

Bình Luận (0)
Comment