Lưu Kim Hải.
Phủ Hà Nguyên.
Là biên thành khổng lồ nhất vùng Tây Bắc, là điểm giao thông đầu mối then chốt, lầu các san sát, phồn hoa gấm vóc, có một không hai.
Trước đây, nơi này chỉ là đại mạc thảo nguyên mênh mông.
Người làm kinh doanh qua lại Nam Bắc, ai cũng đi ngang qua nơi này để bổ sung vật tư, thời tiết thoáng trở nên ấm áp hơn chút, tiếng chuông trên người đoàn ngựa thồ hàng vang lên có thể kéo dài từ sáng sớm cho đến nửa đêm.
Tuy nhiên lúc này lại khác, thủ vệ quân phụ trách kiểm tra đi loanh quanh hai vòng trên cổng thành, chỉ nhìn sơ qua liền quay lại đốt lửa, xua tan đi giá lạnh thấm vào tận cốt tủy.
Mùa đông đến rồi, bên ngoài thành, tuyết rơi liên tục mấy ngày đã cao đến ngực ngựa.
Trên bầu trời là một mảnh tối tăm mờ mịt, không nhìn thấy mặt trời, hoàn cảnh ác liệt đến mức này, căn bản không có thương nhân nào xuất hành.
Ngay cả ở trên mặt sông Bắc Hà và Tháp Hà cũng kết một tầng băng dày, đứng ở trên lầu nhìn xuống, chỉ có thể trông thấy ngư dân và người chăn cừu không sợ chết cùng nhau ra ngoài, hóa thành điểm đen, ở trên đất trống mênh mông chậm rãi di chuyển, phá băng bắt cá, lớp băng vô cùng cứng rắn, cả băng cả cá cùng bị đào ra.
Thủ vệ thường nhìn thấy Cá lớn nặng mấy chục cân, dài ba, bốn thước chết cóng trong băng, được các ngư dân từng chút từng chút một khiêng từ cửa nhỏ vào trong thành.
Rõ ràng không biết cá lớn đã chết được bao lâu rồi, nhưng khi cong người, mang cá lộ ra thì vẫn là một màu đỏ tươi.
Thủ vệ treo đao lên thắt lưng, khoanh chân ngồi xuống, đưa tay ra trước ánh sáng cam của ngọn lửa, hoạt động năm ngón tay đã cứng ngắc, phàn nàn về thời tiết ác liệt.
"Năm nay tuyết rơi dày thật đấy, đặt chân xuống là ngập hơn nửa người. lan can trên lầu cũng phải cao hơn vài thước, phải quét dọn sạch sẽ mới có thể thấy rõ bên dưới"
Lời vừa nói ra, dẫn tới quân sĩ xung quanh nhao nhao hưởng ứng.
"Còn không phải sao, vừa vào thu mà bão tuyết đã không ngừng, đồng cỏ ở phía bắc rụng cả đống, ngày nào tỉnh dậy mở cửa, việc đầu tiên phải làm là mang xẻng đi xúc tuyết trước cổng"
"Mẹ nó, mở cửa nửa ngày, ngay cả bóng chim cũng không thấy, nửa đồng phí qua đường cũng không thu được!"
"Hết cách rồi, hôm qua không phải mới có một đoàn ngựa thồ đi qua sao, toàn bộ hàng hóa bị ném lại ở trong đại mạc, phải dựa vào một con ngựa già mới tìm được đường về, hơn sáu mươi người, chỉ trở về được hai mươi người, số người sống sót còn chưa đến một nửa."
"Trời lạnh như vậy, Võ sư bình thường còn không chịu được, nói gì tới người bình thường"
"Theo ta thấy, nên để Võ sư tới trực ban, người chịu được lạnh thì không đến, nằm trong chăn ấm ôm người đẹp mềm mại, lại để người mới đột phá hai ba ải như chúng ta đến chịu lạnh, thế là cái thể loại gì?"
"Bớt than đi, ngươi nếu có năng lực làm đến Bách phu trưởng, giờ cũng có thể nằm trong chăn ôm người đẹp sưởi ấm"
Nước trong nồi sắt đặt trên đống lửa sôi sùng sục, một cánh tay xuyên qua khe hở giữa mấy binh sĩ, cầm nồi sắt lên rót đầy ấm nước cho mình, đậy nắp lại, tiện tay nhét vào trong ngực sưởi ấm.
"Bá tổng, đây chẳng phải là do chúng ta không có bản lĩnh nên mới phàn nàn sao."
(Bá tổng: Võ quan quản lý)
Tiểu binh không hề tức giận, cười ha ha tiếp nhận nồi sắt rót nước cho mọi người.
Có người hô to:
"Trời lạnh rồi, lúc nào Bá tổng mới dẫn chúng ta cùng đi ôm người đẹp sưởi ấm đây? Lâu quá không đi, chim lớn sắp hỏng đến nơi rồi!"
"Xéo đi". Bá tổng tung một cước đạp lăn người vừa hô lên:
"Ta làm gì có thừa tiền thế, muốn thì tự mình vào hẻm tìm kỹ nữ đi"
"Hết nước rồi!". Binh sĩ cuối cùng thấy nồi sắt trống không liền hô lên.
Bá tổng quét mắt một vòng, nhìn chằm chằm người vừa hô lên:
"Ngươi, đi lấy băng về nấu nước đi, vác thêm một bó củi khô đến đây, đừng mang tuyết đến lừa gạt ta, trong đó toàn là tro bụi! Uống toàn là mùi gỉ sét!"
"Được ạ! Tiểu nhân sẽ mang một khối băng dày ngập nước đến cho Bá tổng!"
Thủ vệ bưng nồi sắt đi trong tiếng cười nói của mọi người, cầm cái đục lên, đi xuống men theo hành lang, chui ra cửa nhỏ, còn chưa đi được bao xa, từ trong gió tuyết xa xăm đã thoáng nhìn thấy một vệt bóng đen, trong tiếng gió có tiếng chuông mơ hồ truyền đến.
Thủ vệ căng da mặt, quát to:
"Người đến là người nào?"
"Đưa thư!"
Thanh âm xuyên qua làn sương mù, vô cùng hữu lực, khi hô lên khiến cho gió tuyết như dừng lại.
Đưa thư?
Đưa thư!
Thủ vệ không còn tâm trí đâu mà đục băng nữa, vội vàng chạy về.
"Người đưa thư tới! Người đưa thư tới!"
"Không phải hô hoán, lão tử từ trên lầu đã nghe thấy rồi"
Bá tổng chui ra từ cửa nhỏ, toàn bộ thủ vệ quân cũng tràn ra theo sau, ánh mắt mong mỏi.