Con ngươi Lương Cừ phóng đại lên mấy lần, tư duy tập trung cao độ, âm thanh thủy triều bên ngoài thuyền đột nhiên biến mất.
Ánh mắt chuyển động.
Mưa bụi ngoài cửa sổ rơi chậm đi mấy chục lần, giọt nước thoáng hiện bên trong tầng mây, rơi xuống dòng sông tối đen.
Chỉ cần bản thân hắn muốn, Lương Cừ có thể chuyên chú vào quỹ tích vận động của bất kỳ giọt nước mưa nào, rút ra từ bên trong ngàn ngàn vạn vạn hạt mưa, rõ ràng rành mạch.
Tư duy chuyển động vô cùng nhanh chóng, không hề ngưng trệ, tựa như bản thân ở trong mộng cảnh của Thận Trùng, hoàn toàn cắt đứt với tốc độ trôi đi của thế giới bên ngoài.
Tầm mắt chìm xuống dưới, nội thị bản thân.
'Vạn Thắng Bão Nguyên' vận hành khí ngay ngắn trật tự, khi chu thiên vận hành khuếch tán ra tứ chi bách hài, ôn dưỡng quanh người, tâm thần hợp nhất, vui mừng đắc ý.
Lương Cừ tu hành Công pháp này đã được một thời gian dài, sớm đã có chỗ lĩnh ngộ với tầng thứ ba.
Hai mắt hắn nhắm chặt, bắt đầu trải nghiệm tầng thứ ba Tồn Thần.
"Trời đất do Tĩnh dựng lên, do Thần bảo vệ, do Đạo dẫn dắt"
"Nếu như Thần ở bên trong và giỏi kiểm soát, Thần minh sẽ phù hộ"
Lương Cừ nhẩm đọc cương lĩnh của Công pháp, dưới trạng thái đang nuốt Triều Lộ Trùng, thần thanh não tỉnh, rất nhiều điều hoang mang chưa giải quyết được khi trước đã hóa thành mây mù, tiêu tán đi mất, một đường tiến lên.
Khí đang được vận hành theo chu thiên có trật tự trở nên náo loạn, rồi dần lưu chuyển bao trùm về phạm vi các kinh mạch phức tạp.
"Cái gọi là Tồn Thần, cũng không phải là Thần cụ thể, Thần này tức là bản tâm, chỉ đơn giản là một loại thôi miên bản thân, đào khoét xuống tầng sâu hơn"
Trong lòng Lương Cừ nổi lên suy nghĩ này.
Sức mạnh sẽ không tự nhiên xuất hiện từ không trung, muốn cho người khác một chén nước, bản thân mình phải có một chum nước.
Sự vật muốn tồn tại lâu dài, tuyệt đổi không thể vận hành hết công suất.
Không lưu lại tí nào, sớm muộn gì cũng sẽ sụp đổ.
Trọng tâm của 'Vạn Thắng Bão Nguyên' nằm ở việc nắm bắt tinh, khí, thần của con người, không hao tổn ở bên trong, không phát tán ra bên ngoài, luôn luôn tràn đầy trong cơ thể, hòa làm một với cơ thể, dùng tâm để nội trị, âm dương đều phản ánh dưới mặt trời, từ đó đắc đạo.
Tầng thứ nhất Định Thần, là tâm thần tương hợp, không nghĩ ngợi lung tung.
Nghĩ ít thì thần ổn, độ chuyên chú khi làm việc sẽ tăng lên, giảm bớt tiêu hao, tăng cường hiệu suất.
Tầng thứ hai Nội Thị, tiến thêm một bước nữa, nhìn thấu những thứ bé nhỏ, điều chỉnh bản thân.
Đến tầng thứ ba Tồn Thần thì sinh ra biến hóa tương phản.
Không còn một mực dè sẻn nữa, thay vào đó là chiếm lấy, phóng thích ra hết!
Do tâm thần dẫn dắt, huy động cực hạn khả năng chịu đựng của cơ thể!
Đối tượng lưu giữ, bất luận là phong vũ lôi điện hay là Tông sư Võ Thánh, chỉ là một chốt mở và mục tiêu tồn tại để bản thân thầm dựa vào.
Về phần lấy đối tượng nào để Tồn Thần, kích phát tiềm năng của bản thân.
Lương Cừ sớm đã có quyết định.
Xuyên Chủ!
Ầm ầm.
Trong nháy mắt khí huyết tràn tới mi tâm, Lương Cừ chỉ cảm thấy một đạo kinh lôi rơi xuống trong lòng, chấn động đến mức tinh thần hắn tản ra!
Cạch Cạch Cạch!
Một khắc sau đó, nhục thân Lương Cừ phảng phất như đã mất đi sự khống chế, mỗi khi xương cốt ma sát va chạm vào nhau lại phát ra âm thanh giòn vang dày đặc.
Mồ hôi bị mạnh mẽ ép ra từ các lỗ chân lông trên khắp cơ thể rồi bốc hơi, kéo theo hơi nóng và mùi sắt rỉ đặc thù trong máu, chỉ trong chốc lát đã tràn ngập cả khoang thuyền.
Bùm!
Huyết dịch sôi trào, thúc phát khí huyết toàn thân bạo động, vòng đi vòng lại, toàn bộ khoang thuyền đều như thể bị nhuộm đỏ.
Phục Ba Thương treo ở trên tường hãy còn chấn động, âm thanh réo rắt giòn tan vang vọng, xuyên qua màn mưa.
Bên trong phòng.
Nghe thấy tiếng vang của trường thương.
Thát Khai đang đẩy xà ngang, khống chế phương hướng đi tới của thuyền buồm, lúc này từng sợi lông tóc dựng thẳng lên.
Hải ly lớn ôm lấy vợ con của mình, co quắp dưới gầm bàn.
Long Bình Hà gần như vô ý thức chạm tới cái cổ đã lạnh toát của mình.
Long Bình Giang như có cảm giác gì đó, ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên cao.
Dưới màn đêm mông lung, một bóng người đột nhiên xuyên qua màn mưa, nhảy lên đầu thuyền, trường thương cuốn ngược, dải sáng dài tung bay, từ dưới lên trên, tựa như ánh trăng chảy ngược.
Ánh sáng bạc lướt qua, giữa hư không tựa như xuất hiện gợn sóng.
Sức mạnh như núi kêu biển gầm truyền đến cổ tay, cánh tay, khuếch tán qua vai, trong chớp mắt, ngay ở trong và ngoài thân Lương Cừ cùng nhau nổ tung.
Trong giây lát, thế giới đen trắng xuất hiện.
Ánh sáng trắng tung hoành mười trượng, màn mưa lui xuống, toàn bộ mặt sông không một tiếng động mà tách ra, mãi mà không hợp lại.
Hồi lâu sau.
Sương mù dày đặc kéo tới.
Tiếng mưa rơi lại xuất hiện.
Hai bên sóng lớn tụ lại va chạm vào nhau, bọt nước văng tung tóe, bắn ra khắp bốn phương.
Lương Cừ phun ra một hơi thở dài, lảo đảo mấy bước, ngã thẳng về phía sau, ngửa mặt lên trời cười to.
Hai lần trải qua Trảm Giao.
Không có đối tượng Tồn Thần nào tốt hơn Xuyên Chủ!
Thành công rồi!
Thát Khai trên cột buồm cúi đầu thăm dò, nó xoay người nhảy xuống, túm chặt lấy đầu vai Lương Cừ, kéo hắn quay về khoang thuyền.
Long nhân dưới sông trợn mắt há mồm, mái tóc dài ướt sũng nước dán chặt quanh người.
Long nhân kinh mạch thông suốt, là hạt giống tu luyện trời sinh, có thể sử dụng Võ học của Võ sư nhân tộc.
Lương Cừ là rồng ẩn mình nơi vực thẳm, thấp hơn hai người bọn hắn một đại cảnh giới, nhưng Long Bình Giang vừa mới cảm nhận được nguy hiểm trí mạng từ trên người Lương Cừ!
Rõ ràng uy thế cũng không quá khoa trượng, nhưng lại có cảm giác nguy cơ như đối diện với thiên địch!
Không hổ là Long Quân!
Ánh trăng chiếu xuống mặt sông.
Ngư dân tách hai chân ra, trụ vững, vặn eo, quăng lưới lớn ra ngoài.
Cả chiếc thuyền đánh cá lung lay, dao động, tạo ra gợn sóng.
Sóng nước làm ánh trăng vỡ tan, trong lúc chập trùng chiếu ra một bóng đen ở dưới mặt nước.
Lông tơ của ngư dân dựng đứng, hắn dụi mắt, chăm chú nhìn qua.
Dưới nước là một mảnh hỗn độn, làm gì có bóng đen nào.
Ngư dân cẩn thận ngồi xổm xuống, tựa vào mép thuyền nhìn khắp bốn phía.
Im ắng không một tiếng động.
Quan sát hồi lâu, xương sống căng cứng của ngư dân dần buông thõng, cầm bánh và nước lên gặm ăn, thần kinh thả lỏng.
Thời tiết rét đậm thế này, phía gần bờ căn bản không không bắt được cá, phải mạo hiếm chèo thuyền đến vùng nước sâu, quả thật là nơm nớp lo sợ, chỉ sợ rằng có Thủy quái gì đó xuất hiện.
Nghi thần nghi quỷ quá rồi.
Sau đó tầm mắt phóng về phía xa.
Cả chiếc thuyền nhỏ chẳng khác gì hạt gạo.
Dưới mặt nước yên tĩnh đen nhánh, bóng đen dài hơn trăm trượng bơi qua đáy thuyền.
Rắn lớn màu xanh sẫm thè lưỡi, thu thập khí cơ đã tiêu tán trong nước, đột nhiên cảm thấy một tia lạnh lẽo lướt qua cổ, đầu óc quay cuồng.
Rắn lớn màu xanh thẫm như chợt có linh cảm, nó cuộn mình lại, chìm xuống đáy nước, kinh hoàng sợ hãi.
Lại là loại cảm giác này!
Mùa hè năm nay, trong lúc ngủ mơ, rắn lớn cũng như có linh cảm, tựa như mất đi thứ gì đó.
Thân là Yêu thú, thực lực cao cường, tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ sinh ra linh cảm như vậy.
Dưới tình huống không trêu chọc đến kẻ thù, nó chỉ có thể nghĩ đến mình vì hưởng ứng lời hiệu triệu của Giao Long, phái hai đứa con trai tới khu nước cạn tìm kiếm tặc nhân.
Cảm giác thất vọng mất mát khiến trong lòng rắn lớn suy đoán, hơn phân nửa là một đứa con nào đấy của mình đã gặp nạn, khả năng sống sót là cực nhỏ.
Nhưng nhân tộc thế lớn, việc đã đến nước này, lúc ấy nó lấy lý do mình là Yêu thú không thể lên bờ, dễ gây chú ý để thuyết phục nội tâm chính mình.
Dù sao nó cũng có ba đứa con, chỉ phái ra hai đứa, hơn nữa còn không ở cùng một nơi.
Nhưng mà, linh cảm vào ngày hè hôm đó chỉ là bắt đầu của cơn ác mộng.
Từ sau hôm ấy, trời bắt đầu vào đông, thời tiết rét đậm, linh cảm ấy lại tới hết lần này tới lần khác!
Ba lần liền!
Thực lực đạt đến cấp độ Yêu thú, sinh con đẻ cái vô cùng khó khăn, rắn lớn cũng chỉ có ba đứa con!
Khó mà tưởng tượng nổi, vì sao chỉ phái ra có hai đứa mà lại liên tiếp trải qua ba lần như vậy?
Phái rắn ra ngoài tìm kiếm, hang động của đứa lớn ở khu nước sâu sớm đã trống rỗng, theo lời thủ hạ báo lại, đã biến mất nhiều ngày nay.
Rắn lớn không dám tiếp tục chờ nữa, vội vàng chạy ra khu nước sâu, đến khu nước cạn tìm kiếm đáp án.
Ai ngờ còn chưa bắt đầu tìm kiếm, lại gặp phải lần thứ tư!