Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 659 - Chương 659: Hoán Vũ Biến Hóa

Chương 659: Hoán vũ biến hóa Chương 659: Hoán vũ biến hóa

Ánh sao mờ đi, mây đen dày đặc che phủ bầu trời đêm đầy sao.

Trên mặt sông nổi lên sương mù mông lung.

Hải ly lớn đứng thẳng người dậy, cái bụng ngấn mỡ biến mất, thân hình tròn vo dài ra, nhìn trái ngó phải.

Hai con Hải ly nhỏ kinh ngạc vung móng vuốt, lôi kéo ra từng sợi sương mù.

Thát Khai ôm lấy cột buồm, lắc lư thân mình bò lên trên đỉnh, cúi đầu xuống, thò đầu ra nhìn tứ phía.

Cả mặt sông tối tăm dâng trào, chỉ có khu vực quanh thuyền buồm Phúc Kiến là sinh ra sương mù, kéo theo một luồng hơi nước nồng đậm, ra phía bên ngoài nữa vẫn là một mảnh sáng sủa.

Thát Khai thò đầu xuống kêu to vài tiếng, lập tức có Rái cá sông lên trước hạ cánh buồm xuống một nửa, giảm tốc độ thuyền lại, đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

"Trời sắp mưa à? Hôm nay rõ ràng trời trong mà, sao lại mưa được?"

Lồng ngực Long Bình Hà chập trùng lên xuống, áp suất thấp đem lại cảm giác hơi đè nén, phối hợp với hơi nước nồng đậm, mỗi lần hít thở tựa như có thứ gì đó sền sệt tiến vào trong phổi, thở không ra, nôn không hết.

Chỉ vài nhịp thở mà sương mù đã tràn ngập, còn không nghe thấy bất kỳ tiếng sấm nào, mưa phùn đã lặng yên không một tiếng động rơi xuống.

Hạt mưa rơi lên người Long nhân, bọt nước văng ra, phảng phất như chiếu lên một tầng ánh sáng nhạt dọc theo dáng người bọn hắn.

Trong lòng Long Bình Giang hoang mang không kém Long Bình Hà.

Thời tiết sao có thể thay đổi nhanh như vậy được?

Long Bình Giang ngửa đầu nhìn trời, tĩnh tâm cảm thụ, sắc mặt khẽ biến đổi.

"Không phải mưa bình thường!"

Không phải mưa bình thường?

Long Bình Giang được đại ca nhắc nhở, tâm thần đắm chìm vào, kinh ngạc phát hiện ra khi nước mưa tiếp xúc với cơ thể, một cảm giác bình tĩnh an nhiên tự nhiên sinh ra!

Chuyện gì thế này?

Mưa xuống một cách không bình thường, tất nhiên phải có nguyên nhân.

Vừa nghĩ đến đây, Long Bình Hà không tự chủ mà đưa mắt nhìn về phía bóng người ở đầu thuyền.

Nhìn chăm chú hồi lâu.

Long Bình Hà cúi đầu, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Long Bình Giang.

Trong mắt hai người đều là nét vui vẻ khoan khoái.

Chẳng có gì lạ cả.

Khi suy nghĩ của hai người thay đổi, con mưa bắt đầu trở nên lớn hơn, trong màn sương trắng kéo ra một đường thật dài.

Từng hạt mưa lớn lạnh lẽo rơi lên người, cả nhà Hải ly không chịu được phải run lên, ôm đầu chen chúc nhau chạy vào trong khoang thuyền.

"Phù!"

Lương Cừ không sợ mưa gió, phun ra sương nóng.

Thể lực toàn thân tiêu hao như sông rộng bị vỡ đê, nhưng vẫn còn có thể tiếp tục duy trì.

Bôn Mã cửu khiếu, thân trước thuần Âm, hàm súc bên trong, vận chuyển quanh người. thân sau thuần Dương, khuếch trương ra ngoài, hộ vệ cơ thể.

Âm khiếu thuộc Thủy, lấy Tĩnh làm chủ. Dương khiếu thuộc Hỏa, lấy Động làm chủ.

Nê Hoàn Cung ở trung tâm, giữ vững một khiếu này là có thể kết nối tám khiếu khác.

Dưới sự kết hợp của Cửu khiếu, sự khống chế của Võ giả đối với sức mạnh bản thân sẽ được tăng cường trên diện rộng.

Tựa như xe chỉ luồn kim, dễ như trở bàn tay, đương nhiên sẽ không xảy ra tình trạng không khống chế nổi giống như lần đầu, ngã cắm đầu xuống sông lớn.

Lương Cừ tản đi sương mù, ngửa đầu nhìn trời, thấy đường ranh giới của cơn mưa.

Trên đường đến huyện Hoa Châu, phạm vi khống chế Hô phong hoán vũ chỉ vỏn vẹn 3 – 4 km2.

Sau khi lên tới Bôn Mã cực cảnh, phạm vị lại mở rộng ra một nửa, lên tới 7 – 8 km2!

Nói cách khác, tương đương với vạn mẫu ruộng!

Người ta thường nói, mười mẫu đất, một con trâu, đủ nuôi sống vợ con.

Thóc giống của Đại Thuận không tệ, từ một mẫu rưỡi cho đến hai mẫu ruộng, với điều kiện thời tiết mưa thuận gió hòa, chịu cực khổ chút là cũng đủ nuôi sống một người.

Phạm vi đủ tưới tiêu cho vạn mẫu, chí ít có thể bảo đảm cho mấy ngàn người, tương đương với lượng dân cư của một thôn lớn!

Đã vậy, ruộng đồng còn không cần tưới nước hàng ngày, cân nhắc đến vấn đề khôi phục thể lực, để bao trùm được một thị trấn với dân cư vạn người không tính là quá khó.

Ấy chính là có thể bảo đảm một trấn được mưa thuận gió hòa, gọi hắn một tiếng Long Vương trấn Nghĩa Hưng cũng không quá.

Sau khi thử nghiệm, Lương Cừ cũng nhạy bén phát hiện ra biến hóa của nước mưa.

"Khô Phong Thủy Tiên không có tác dụng trợ giúp mở rộng quy mô gây mưa. ."

Cảm giác lúc trước của Lương Cừ chỉ đúng một nửa.

Khô Phong Thủy Tiên quả thật có phần thay đổi [Hoán vũ] của hắn, nhưng không phải về mặt số lượng mà là mặt chất lượng.

Hắn nhớ lại miêu tả về Khô Phong Thủy Tiên.

[Là loài thực vật sống dưới nước sinh trưởng ở hoang mạc phương Bắc, mỗi tháng vào thời điểm trăng tròn có thể gây mưa trong phạm vi nhỏ, có công hiệu giống như cầu mưa, ăn vào nhuận gân bổ xương, tăng cường khí huyết, cũng có thể làm thuốc chữa thương]

"Thuốc chữa thương..."

Lương Cừ cảm nhận sau khi ướt mưa, tâm cảnh bản thân có sự biến hóa.

Một gốc Bảo thực, đương nhiên không có khả năng khiến cơn mưa do hắn tạo ra biến thành thánh thủy chữa thương gì đó, nhưng lại có thể khiến cho nước mưa có thêm mấy phần hiệu quả tĩnh khí an thần!

Nếu trong thời kì chiến loạn, dân chúng lầm than, Lương Cừ thỉnh thoảng lộ ra một chiêu như vậy, chỉ trong phút chốc là có thể lập nên một đại đội.

Tuy nhiên trước mắt có vẻ như không có tác dụng gì lắm.

Sức mạnh quốc gia của Đại Thuận rõ ràng đang ở vào thời kỳ tăng trưởng, chiếc bánh ngày càng lớn hơn, lại có Nam Trực Đệ là vùng đất làm giàu, khả năng khống chế của Triều Đình đối với địa phương khá mạnh, tình cảnh hỗn loạn cũng hiếm thấy, cuộc sống của bách tính cũng coi như chấp nhận được.

Thỉnh thoảng uống ít rượu, gặp đúng tiết khí thì hầm nồi thịt, mua hai cái bánh nướng thịt cùng đậu hũ cải trắng.

Trần thúc năm đó không nộp nổi gạo, nguyên nhân là do con nhỏ sinh bệnh, tiêu xài đột ngột tăng lên.

Nhưng gia đình bình thường, nếu trẻ nhỏ thật sự bị bệnh nặng, hơn phân nửa sẽ không đi cầu y.

Bảy ngày gió, tám ngày bỏ.

(Gió ở đây ý chỉ bệnh phong đòn gánh hay còn gọi là uốn ván, thời cổ đại, khả năng chữa trị còn kém nên trẻ nhỏ mới sinh ra 7 ngày mà bị bệnh cấp tính thì muốn cứu cũng cứu không nổi)

Tỉ lệ trẻ nhỏ dưới ba tuổi chết yểu cao đến mức vô lý.

Nhà nào cũng sinh bốn năm sáu đứa, toàn là nuôi thả, có thể sống sót hay không phải xem số mệnh, xem ý trời.

Lương Cừ nghĩ tới nghĩ lui.

Giảm sĩ khí của quân địch?

Ổn định lòng quân ta?

Quân địch xông pha chiến đấu, máu nóng tràn lên đầu, đột nhiên một trận mưa to làm bình tâm tĩnh khí, tinh thần sa sút, sức chiến đấu ít cũng phải giảm bớt một phần.

Lòng quân ta thời điểm bất ổn, một trận mưa kéo đến, cũng có thể ổn định lòng quân.

Bất kể thế nào, có dù sao cũng tốt hơn là không có.

Lấy ra giả làm thần côn thì đúng là nhất.

Trường hợp tương tự như thế cũng đã từng làm rồi.

Lương Cừ cúi đầu, khóe mắt trong lúc lơ đãng đảo qua mặt sông, nhìn về phía hai Long nhân đang dang hai cánh tay trong màn mưa.

Ở chung lâu như vậy, nhận thức của Long nhân đối với thân phận của Lương Cừ không hề thay đổi, ngược lại càng thêm chắc chắn, mỗi tháng đều cố định mang tới bốn năm con Bảo ngư thượng đẳng.

Lương Cừ thực tế rất buồn bực, vì sao hai người này có thể lấy ra Bảo ngư phẩm chất cao như vậy?

Khả năng lấy từ trong nhà không lớn, đi đi về về mà chỉ cầm có một con, hiệu suất quá thấp, đơn thuần là lãng phí thời gian đi đường.

Không đến mức ngu xuẩn như vậy.

Mãi cho đến khi Lương Cừ để Nheo Béo đi cùng mấy lần mới phát hiện ra hai con hàng này lại dùng máu của mình để câu Bảo ngư.

Lấy ra một chút máu, trộn thêm vào đó một phần vật liệu mà Nheo Béo nhìn không hiểu làm thành đan hoàn, lại để nó ở một nơi đặc biệt, sẽ hấp dẫn Bảo ngư có phẩm chất không thấp đến.

Ngoài ra, nơi mà hai người đặt mồi cũng không phải chọn lung tung.

Theo lời của Nheo Béo, bọn hắn vừa đi vừa nghỉ, nhiều lần rẽ ngoặt đến mức vô lý, rõ ràng là cố tính đi như thế, dường như biết rằng Bảo ngư phẩm chất cao trốn ở chỗ đó.

Thế mà lại là hai thợ săn lão luyện giỏi truy tung dò xét dấu vết.

Thợ săn lão luyện trong rừng rậm thường có thể nắm bắt một ít bản lĩnh theo dõi phi phàm, truy tung Bảo kê, Bảo thú. Long nhân sinh sống lâu ở dưới nước cũng không ngoại lệ.

Thời gian hai người truy tung một con vào khoảng năm ngày, bởi vậy mỗi tháng số lượng Bảo ngư và phẩm chất đều tương đối ổn định.

Dùng máu bắt cá.

Làm Lương Cừ mỗi lần nhận Bảo ngư cứ cảm thấy quái quái sao đó.

Bánh bao Long Huyết?

Thử nghiệm xong Hóan vũ, trong lòng hắn đã có tính toán.

Lương Cừ để Thát Khai tiếp tục làm quen với việc điều khiển thuyền buồm, còn bản thân hắn thì đi vào khoang thuyền, tiến hành nuốt Triều Lộ Trùng.

Thời gian qua lâu như vậy rồi, Triều Lộ Trùng đã hoàn toàn hấp thu xong chất lỏng, độ xanh biếc cao hơn gần hai phần so với lúc mới đưa tới, sức sống càng thêm căng tràn.

Hiển nhiên đây là thời cơ tốt nhất để nuốt vào.

Lương Cừ nhấc Triều Lộ Trùng lên, nuốt vào như nuốt một viên đan dược.

Không giòn như trong tưởng tượng, có vị như thịt gà.

Ngay giây phút Triều Lộ Trùng tiếp xúc với môi lưỡi, nó liền hóa thành một luồng chất lỏng có vị tươi mát, trượt vào trong cổ họng.

Lương Cừ tựa như uống một bình nước ép bạc hà lớn, đầu óc triệt để thanh tỉnh minh mẫn.

Bình Luận (0)
Comment