Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 658 - Chương 658: Thư Nhà Vạn Kim, Thủy Thú Nhậm Chức! (3)

Chương 658: Thư nhà vạn kim, Thủy thú nhậm chức! (3) Chương 658: Thư nhà vạn kim, Thủy thú nhậm chức! (3)

Dương Hứa vẫn tương đối kinh ngạc về chuyện mình lại nhận được thư, vì tháng trước hắn vừa nhận qua một lần.

Thư đi từ phủ Hoài Âm đến phủ Hà Nguyên, thời gian ít nhất phải mất hai tháng, nếu thời tiết ác liệt, ba tháng cũng có khả năng.

Giờ còn chưa đến một tháng lại nhận được thư, chỉ sợ là trong nhà có việc nên mới liên tục gửi thư như thế.

Bởi vậy hắn cũng không hề cố kỵ, mở thư ra đọc ngay tại chỗ.

Một lúc sau.

"Lưu Kim Hải, cách Khô Mộc Nhai ba dặm về phía Đông? Nửa bộ bí tịch?"

Dương Hứa đọc cẩn thận, xác nhận không phải xảy ra biến cố gì mới yên lòng.

Hóa ra là tiểu sư đệ có việc muốn nhờ.

Dương Hứa đã năm năm chưa về nhà, năm năm này, phụ thân đã thu thêm ba đệ tử, hắn đều chưa từng gặp mặt.

Nhưng trong nhà thư từ vẫn gửi đến cho hắn không ngừng, đại khái cũng nắm được tình hình.

Nhất là ba phong thư trong năm nay, chuyện về Cửu sư đệ mà mình chưa từng gặp mặt chiếm không ít độ dài của bức thư.

Phong thư đầu tiên nói về việc phụ thân thu nhận đệ tử mới, tính tình lương thiện, vô cùng nổi bật.

Phong thứ hai kể rằng Cửu sư đệ trời sinh Võ cốt, đã gia nhập vào Hà Bạc Sở, trở thành Võ sư Bôn Mã.

Phong sau cùng kể việc trị thủy có công nhận được khẩu dụ của Thánh Hoàng, tặng kèm ba loại pháp môn.

Nội dung chênh lệch rất lớn, nếu không phải bút tích chân thực, Dương Hứa quả thật muốn gửi thư hồi âm toàn là nghi vấn về nhà.

Đúng là một nhân vật thiên tài.

Với trình độ như thế, tự bản thân Dương Hứa cũng cảm thấy chênh lệch không ít, đặc biệt là ba loại pháp môn Cửu sư đệ đưa tới trước đó không lâu, có công dụng cực lớn, tất cả đều là bản lĩnh bảo mệnh, nhận biết lòng người hiểm ác, nhưng quả thật là khó luyện!

Rõ ràng chỉ là vài quyển sách mỏng, nhưng khi bắt đầu luyện dường như còn khó hơn so với Võ học thượng thừa!

Một tháng gần đây cũng không có việc gì, chiến sự gì quan trọng, Dương Hứa gần như buông hết mọi việc trong tay, còn dùng không ít huân hương, Bảo tài tăng thêm ngộ tính, chuyên tâm tu luyện pháp môn, khó khăn lắm mới nắm vững được một ít khiếu môn của 'Nhãn Thức Pháp', còn chưa tính là nhập môn.

Tuy nhiên, cho dù như vậy, chỗ tốt cũng đã hiện rõ.

Ngày luyện được khiếu môn, Dương Hứa đứng trên cổng thành, dùng 'Nhãn Thức Pháp' gà mờ của mình, vậy mà bắt được tám tên thám tử, một tên nội gian.

Sau khi kiểm tra, ngoại trừ hai tên thám tử là hiểu lầm, những tên còn lại đều không sai.

Nhất là tên nội gian, còn ghê tởm hơn so với thám tử, giúp cho Dương Hứa lập được công lao không nhỏ.

Việc này vừa xảy ra, toàn bộ Bắc khu huyên náo xôn xao, không ít người đặt cho Dương Hứa biệt hiệu là Ưng nhãn.

Cũng chính vì việc này khiến Đại Tông sư Thiên Nhân trấn thủ cửa Bắc cảm thấy Dương Hứa có lẽ là hạt giống bắt gian tế tốt, hôm qua vốn là ngày hắn được đổi ca trực để nghỉ ngơi nhưng lại không thể không kéo dài thêm nửa tháng, thay đổi ngày nghỉ, tiếp tục bắt thám tử và nội gian.

Nghĩ tới đây, Dương Hứa quay đầu nhìn về phía người đưa thư:

"Thưởng huynh chuẩn bị ngày nào lên đường?"

"Thời tiết giá lạnh, tuyết lớn chặn đường, ta tất nhiên không sợ, nhưng xe ngựa khó đi, phải bỏ ra không ít công sức, trước tiên chuẩn bị ở trong thành nghỉ ngơi hai ngày đã rồi lại đi"

"Vậy Thưởng huynh không ngại thì ở lại thêm hai ngày, khí tượng quan sư trong thành đã đo lường tính toán qua, bốn ngày nữa tuyết lớn sẽ ngừng rơi, khi đó đường sẽ dễ đi hơn chút"

Dương Hứa biết Khô Mộc Nhai ở chỗ nào, cách phủ Hà Nguyên không quá xa, nửa ngày là đủ.

Nhưng tuyết lớn mấy ngày liền, đường xá ngập trong tuyết, khó mà xác định phương hướng, phải mất thêm một tới hai ngày nữa, cộng thêm thời gian tìm kiếm...

Để người đưa thư lưu lại thêm hai ngày, nói không chừng đúng lúc có thể gửi về.

Cửu sư đệ sắp ngưng tụ Chân Cương, lại tặng cho hắn Tam thức pháp trân quý, khó có được cơ hội thỉnh cầu, thân là Đại sư huynh đương nhiên không thể không đáp lại, đến sớm hơn năm sáu ngày cũng tốt.

Người đưa thư đại khái hiểu ý đồ của Dương Hứa, suy tư một phen liền đáp ứng:

"Đương nhiên là được rồi."

Với bản lĩnh của Hắc Thiết Mã và Võ sư, vấn đề tuyết đọng chỉ là vấn đề nhỏ.

Quan trọng ở chỗ tuyết lớn đầy trời, che kín bầu trời, không phân biệt được phương hướng, sẽ làm trì hoãn thời gian.

Ở lại thêm hai ngày chờ tuyết ngừng rơi, quả thật tốt hơn cho việc đi đường.

"Đa tạ!"

"Dương đại nhân khách sáo rồi."

Nhận được lời hứa hẹn, Dương Hứa chạy tới Phủ nha xin nghỉ, lại đi đến doanh địa, triệu tập thủ hạ.

Hai khắc sau.

Cửa thành mở rộng, ba mươi sáu kỵ sĩ hóa thành một cơn trường phong, chạy ra khỏi cửa thành, biến mất giữa màn tuyết rơi đầy trời. ...

Phủ Hoài Âm.

Trên bến thuyền Thượng Nhiêu trấn Nghĩa Hưng huyện Bình Dương.

Sao sáng đầy trời.

Những con thuyền lớn neo đậu bên cạnh cầu cạn chập trùng lên xuống theo dòng nước.

Trong đó lại có một chiếc thuyền buồm Phúc Kiến giương buồm dưới bóng đêm, men theo gió đêm, lắc lư lái ra khỏi bến cảng.

Thát Khai tứ chi chạm đất, nhảy xuống từ trên nóc lầu, trong miệng kêu ríu rít.

Lương Cừ nghe không hiểu, nhưng đám Rái cá sông trên boong thuyền nghe thấy rõ ràng, lập tức chạy đến dưới cột buồm, mở dây thừng ra, kéo hai sợi dây thừng dài, điều chỉnh phương hướng của cánh buồm.

Hơn một tháng huấn luyện, dưới sự dạy bảo đầy sự nhẫn nại của Lão Trai Tượng, Thát Khai tự nhận thấy mình đã nắm bắt được bản lĩnh lái thuyền cao siêu, rốt cuộc hôm nay cũng bước ra một bước vững chắc, rèn luyện thực tế!

Cả sáu con Rái cá sông cùng lên trận, lúc đầu có hơi luống cuống tay chân, tuy nhiên sau một loạt thao tác phối hợp, thuyền buồm từ lúc bắt đầu cứ xoay vòng tại chỗ, dần dần đã vững vàng tiến lên trước.

Một nhà Hải ly đứng trên boong thuyền nhìn vậy mà trợn mắt há mồm, từng chiếc răng cửa lộ ra lúc này biểu hiện sự bất ngờ đối với sự thay đổi của huynh đệ nhà mình.

Trên sông.

Long Bình Giang cùng Long Bình Hà thò đầu ra, đều tấm tắc lấy làm lạ đối với việc nhóm Rái cá sông điều khiển thuyền buồm.

"Không hổ là Long Quân, Rái cá sông được ngài điểm hóa cũng thông minh như vậy, lại còn biết lái thuyền nữa!"

"Đúng vậy, đúng vậy". Long Bình Hà gật đầu:

"Rái cá sông mà ta quen chỉ biết đánh nhau thôi"

Rái cá sông từ trước đến nay chỉ biết đánh nhau vậy mà có thể điều khiển thuyền di chuyển, quả thật đã phá vỡ nhận thức của hai Long nhân.

Nửa canh giờ sau.

Không có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn gì phát sinh.

Cánh buốm căng phồng, cả con thuyền chầm chậm tiến lên, vững vàng di chuyển trên mặt nước.

Lương Cừ đứng trên boong thuyền, trong lòng thả lỏng.

Để Rái cá sông làm thuyền viên, có thành công hay không, bản thân Lương Cừ cũng không biết.

Hiện giờ xem ra, trải qua Trạch Đỉnh điểm hóa, thực lực của Thát Khai tuy không có quá nhiều biến hóa, nhưng linh trí quả thật đã tăng lên không ít, có thể nắm bắt được kỹ xảo lái thuyền.

Nhóm Rái cá sông nhảy lên nhảy xuống, vô cùng hưng phấn đối với việc mình chỉ di chuyển cánh buồm, xoay xoay tay lái mà có thể khiến cả con thuyền to đùng như vậy di chuyển.

Thát Khai đứng ở đầu thuyền, lông tóc toàn thân bay lên, không cảm thấy lạnh tí nào.

Mặt sẹo đánh nhau giỏi thì làm sao, nó biết lái thuyền không?

Lương Cừ thấy thuyền buồm rời xa bến, suy nghĩ cũng khẽ động, thuận theo cảm ứng của cơ thể, sử dụng Hô phong hoán vũ.

Trong phút chốc, màn đêm trong trẻo đột nhiên tối sầm.

Mây đen tựa như sinh ra từ hư không, che phủ toàn bộ bầu trời đêm.

Vẻ mặt Long nhân dưới sông khẽ giật mình.

Bình Luận (0)
Comment