Dưới sự nỗ lực dài dằng dặc, vô số sợi tơ tụ lại, kết thành một khối, chầm chậm hóa thành từng giọt tinh hoa, một đường từ Thượng đan điền xuống dưới Trung đan điền, cuối cùng rơi vào Hạ đan điền.
Những nơi sợi tinh hoa này đi qua đều tràn ra một vệt trắng nhàn nhạt.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Vệt trắng càng thêm rõ ràng, mơ hồ phát ra ánh sáng màu bạc.
Có con đường phía trước, tinh hoa huyết khí lưu động càng thêm thông thuận, càng ngày càng nhiều huyết khí đang tung hoành ngang dọc bị hấp dẫn đi, hội tụ về nơi này.
Sóng nhiệt bành trướng trong tĩnh thất dần biến mất, phần da thịt phồng lên như bóng khí bị thoát hơi, một lần nữa xẹp xuống.
Lông mày đang nhíu chặt của Lương Cừ cuối cùng cũng giãn ra.
Vệt trắng dẫn động khí huyết, có nghĩa là Xung mạch đã bước đầu thành hình, đã vượt qua cửa ải nguy hiểm nhất, nói cách khác, hắn đã là cao thủ Lang Yên!
Nhưng toàn bộ quá trình đột phá cảnh giới chỉ vừa mới bắt đầu.
Tụ mạch là cơ sở của đột phá cảnh giới.
Sau đó là Ngưng mạch, rồi cô đọng ra Chân Cương!
Sau khi tạo ra hình thức ban đầu của Xung Mạch, Lương Cừ một khắc cũng không dám nghỉ, dẫn dắt toàn bộ khí huyết còn sót lại bên trong cơ thể theo phương thức vận khí cô đọng Chân Cương trong 'Thanh Long Sát Kinh', đồng thời ở trong đầu quán tưởng ra Thương Thanh Đại Long!
Bên ngoài cơ thể.
Gân cốt cùng vang lên, da thịt va chạm.
Sóng khí sền sệt màu hồng thẫm bao trùm toàn thân, từng đạo Cương khí lưu động tựa như ánh sáng lấp lánh.
Mới đầu còn lộn xộn, nhưng trong lúc mơ hồ lại dần dần tiến gần đến hình thể thô bạo, vô cùng dọa người.
Cương khí vốn có nghĩa là mạnh mẽ cứng cáp, khí trào dâng cuồn cuộn, sau đó được chuyển hóa vào trong Võ đạo, dùng để hình dung khí cơ đặc biệt được hình thành sau khi đột phá Bôn Mã lục khiếu, có tính chất ngang ngược.
Có được khí cơ này, Võ giả dùng binh khí bình thường cũng có thể chém sắt như chém bùn, trảm kim đoạn ngọc, phi hoa ném lá cũng có thể đả thương người!
Nếu như có Linh Bình, càng như hổ mọc thêm cánh!
Phóng mắt nhìn khắp thiên hạ, bất kể đi nơi nào, đều có thể có được chỗ đứng.
Mà Chân Cương, so với Cương khí thì càng gần thêm một bước nữa, không chỉ có sức mạnh vô địch, mà còn có hiệu quả hộ thể thần kỳ!
Võ sư Lang Yên, bất kể là ở huyện nào, hay thậm chí là ở một vài châu phủ, đều được gọi là cao thủ.
Bang chủ Trình Sùng của Sa Hà Bang, chỉ bằng sức lực một người cùng với hai bàn tay và Chân Cương mãnh hổ vô cùng bình thường mà có thể đánh cho một đám bang chúng cấp cao trong bang không ngóc đầu lên được.
Mà Thái Thanh Long Cương lại được thoát thai từ 'Thanh Long Sát Kinh'.
Chưa bàn tới hiệu quả sát phạt thế nào, chỉ dựa vào việc Thiên nhân Đại Tông sư sau khi có được, dựa vào bộ Võ học này ngộ ra một một thương pháp cấp Chân thuật, so với Chân Cương mãnh hổ phổ thông kia cao minh hơn không biết bao nhiêu lần!
Ngay cả Dương Đông Hùng sau khi nhìn thấy, cũng nói tất cả phương pháp cô đọng Chân Cương trên tay mình đều không bằng được 'Thanh Long Sát Kinh'.
Một môn Công pháp tu luyện ra Chân Cương hoàn chỉnh vô cùng cường đại.
"Thái Thanh Long Cương, chí cương chí đại"
Lương Cừ tập trung tâm thần, toàn thân toàn ý tập trung vào việc quán tưởng.
Trong tĩnh thất, luồng khí biến hóa, từ trong rối loạn thoáng hiện ra hình thể, càng ngày càng rõ ràng.
Huyết khí cũng dưới sự dẫn dắt của Xung mạch chậm rãi biến đổi.
Bất tri bất giác. ... ...
Gió xuân phớt qua chồi non.
Vạn vật tràn trề sức sống, không khí lưu động mang theo hương vị tươi mát của thực vật, kích thích khẩu vị con người.
"Cơm thôi, cơm thôi!"
Phạm Hưng Lai hứng thú bừng bừng chạy vào nhà bếp, xắn ống tay áo lên xúc cơm vào chén.
Tiểu tử đang tuổi trưởng thành ăn nhiều đến mức trong nhà cũng phải nghèo túng theo.
Mười hai mười ba tuổi, đúng giai đoạn cơ thể phát triển, bữa sáng mới ăn xong chưa đến hai canh giờ, Phạm Hưng Lai đã như một con gấu đói mới tỉnh dậy từ giấc ngủ đông.
"Đông gia, đại sư còn chưa tới đâu"
"Không sao đâu Trương thẩm, Thủy ca nói rồi, hai ngày gần đây có việc quan trọng, không ra ăn cơm, đại sư cũng nói không đói bụng, trước đó ta có đến gọi rồi"
Trương thẩm ồ một tiếng.
Chuyện của Võ sư nàng không hiểu, dù sao Đông gia nói thế nào thì chính là thế đó.
Phạm Hưng Lai nhấc đũa và cơm, thịt kho tàu béo ngậy, ăn đến mức quanh miệng toàn là dầu.
Đang lúc hưởng thụ sung sướng.
Cộp cộp cộp!
Cửa lớn vang lên tiếng đập cửa.
"Ai vậy, đang ăn cơm lại tới gọi cửa"
Phạm Hưng Lai chùi dầu mỡ quanh miệng, ngoài miệng phàn nàn nhưng hai chân lại không hề chậm trễ.
"Lý đại nhân?"
Ngoài cửa lớn, Lý Thọ Phúc cầm quyển sổ trong tay, thở hổn hển:
"Hưng Lai? Lương đại nhân có nhà không? Có việc quan trọng, nhanh đi thông báo một tiếng"
"Đại nhân đang bế quan, nói nếu không phải chuyện gấp thì không được quấy rầy, a?"
Nói xong, Phạm Hưng Lai khẽ a một tiếng.
Hiện tại giống như là có chuyện gấp thì phải?