Lương Cừ cẩn thận tính toán.
Xảy ra chuyện vào tháng 1, giữa lúc đó còn kéo dài tận nửa tháng, cũng tức là khoảng thời gian đón tết là bắt đầu đối đầu.
Nói cách khác, mâu thuẫn giữa Trương gia và Xà Yêu đã kéo dài từ năm ngoái đến tận bây giờ, đã sắp vượt qua ba tháng...
Lương Cừ biết rằng người dân ở huyện Hương Ấp rất dũng mãnh.
Huyện Hương Ấp làm giàu từ Huyết Thạch Sơn, nhưng giờ Huyết Thạch Sơn đã cạn kiệt.
Dưới tình huống tài nguyện có hạn, đã vậy còn càng ngày càng ít, dẫn tới thường xuyên xuất hiện tình trạng tranh đoạt tài nguyên.
Đánh nhau có vũ khí.
Lại còn là theo nhóm!
Nhất là khu vực có hệ thống đường sông phong phú, tinh thần đoàn kết gia tộc vốn tương đối cao, tính tổ chức ở địa phương vô cùng mạnh.
Nhưng tuyệt đối không ngờ rằng sẽ dũng mãnh tới mức độ này.
Nguyên một mùa đông, bỏ ra cái giá lớn như thế, dùng chiến thuật tiêu hao với Xà Yêu không dám lên bờ.
Trên thực tế, khi Lý Thọ Phúc nhận được tin tức, sự kinh ngạc trong lòng hắn còn nhiều hơn so với Lương Cừ.
Chỉ có thế nói rằng, mỗi nơi đều có phong tục riêng.
"Trương gia có thái độ cứng rắn như thế, sao đến nay lại tới Hà Bạc Sở cầu viện binh vậy?"
"Không phải Trương gia cầu viện, mà là Huyện lệnh huyện Hương Ấp – Lưu Thế Cần cầu viện!". Lý Thọ Phúc chắp tay giải thích.
Lương Cừ gập quyển sổ lại:
"Vậy thì càng kỳ quái hơn, Huyện lệnh huyện Hương Ấp hẳn là đã sớm biết chuyện này đúng không? Sớm không tới, muộn không tới..."
Lý Thọ Phúc chỉ về phía cây táo trong sân.
Trên cành cây nghiêng nghiêng, chồi xanh đang lay động.
"Lương đại nhân, mùa xuân đã đến rồi.
Tiền mà Trương gia cho ngư dân, không tăng thêm một văn nào"
Lương Cừ đã từng làm ngư dân, hơi suy nghĩ một chút liền hiểu.
Mùa đông, số cá bắt được ít đến đáng thương, ngư dân không thể ra khơi đánh cá, Trương gia lấy cái giá mười văn một ngày một thuyền để mua đứt, dù không kiếm được nhiều nhưng ít nhất vẫn còn hơn không có gì, nằm trong nhà mà cũng có tiền.
Nhưng giờ đã là mùa xuân!
Cá dần nhiều hơn.
Một ngày chèo thuyền đi đánh bắt tuyệt đối không chỉ mười văn, Trương gia lại không chịu nâng giá, lời oán thán dần tăng lên.
Bản thân Trương gia chắc cũng không dễ chịu gì cho cam.
Huyện lệnh Lưu Thế Cần lo lắng nếu tiếp tục giằng co như vậy sẽ xảy ra chuyện lớn.
"Huyện lệnh huyện Hương Ấp lại là người hiểu chuyện như vậy sao?"
Lý Thọ Phúc cười nói:
"Cuối năm ngoái, thành tích của Lưu Huyện lệnh không tệ, nếu năm nay tiếp tục giữ vững, chuẩn bị thỏa đáng, sẽ có hi vọng được thăng chức, vậy nên chắc chắn không nguyện ý để xảy ra hỗn loạn"
Lương Cừ gật đầu:
"Trong Sở nói thế nào?"
"Tạm thời vẫn chưa quyết định, mấy vị đại nhân đều cảm thấy khó nhằn, cũng không dễ giải quyết"
"Phủ Hoài Âm thì sao? Huyện Hương Ấp gần phủ Hoài Âm lắm mà?"
"À, phủ Hoài Âm bảo là, chuyện dưới nước thuộc về quyền quản lý của Hà Bạc Sở, bọn họ không thừa hơi..."
"Hiểu rồi"
Giờ đã là tháng tư, cách vụ hè chỉ còn chưa đến hai tháng nữa.
Nói cách khác, phủ Hoài Âm cũng sắp chuyển thành huyện Hoài Âm, chỉ trong vòng hai tháng nữa thôi, ăn no rửng mỡ mới tốn sức đi đối phó với một con Thủy Yêu.
Huống hồ Xà Yêu tương đối khó chơi.
Ở dưới nước thì là tranh chấp.
Chỉ khi lên bờ mới được tính là xâm lấn.
Nếu là xâm lấn thì còn dễ nói.
Giờ Xà Yêu chiếm cứ ở dưới nước, chứng minh nó biết rõ ai là Đại vương.
Hơn nữa, chiến đấu dưới nước và chiến đấu trên cạn hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.
Xà Yêu là Yêu, thực lực bản thân tương đương với Đại Võ sư Thú Hổ, còn chưa bàn tới điều kiện dưới nước còn trợ giúp thêm cho nó.
Cừu hận đã kéo dài đến mức độ này, không phải ngươi chết ta sống là không được, tuyệt đối không thể để đối phương chạy mất, nếu không giết chết được, khiến Xà Yêu điên cuồng trả thù thì sẽ trở thành sai lầm nghiêm trọng.
Như vậy, độ khó lại tăng cao.
Muốn hoàn toàn khóa lại vị trí ở dưới nước, phòng ngừa Xà Yêu chạy trốn, ít nhất phải có ba người ở cấp độ Đại Võ sư.
Bởi vậy phủ Hoài Âm chỉ có một thái độ - Liên quan rắm gì đến ta!
Về phần Hà Bạc Sở.
Ngoài mặt thì số lượng Đại Võ sư có đủ, nhưng ngoại trừ việc đối phó với Quỷ Mẫu Giáo ra, muốn để hai người Từ Nhạc Long và Vệ Lân hợp tác với nhau thì còn không bằng hi vọng Xà Yêu tự mình rút lui.
Xà Yêu không lên bờ, không gây ra đại họa, ngược lại khiến việc này rơi vào cục diện bế tắc.
Nó bất động thì không sao, nó mà động một cái thì chẳng khác gì địa lôi.
"Thật đúng lúc"
Lương Cừ trả quyển sổ lại:
"Làm phiền Lý Chủ bộ đi một chuyến, bảo rằng Lương mỗ có thể thử xem sao!"