Trong sảnh đường, khí huyết hừng hực, nung nóng đến mức người ta không còn cảm giác được nửa phần rét lạnh của đầu xuân.
Lý Thọ Phúc buột miệng thốt ra:
"Lời này của Lương đại nhân là thật sao?"
"Lừa ngươi làm gì?"
Một câu hỏi ngược lại của Lương Cừ khiến Lý Thọ Phúc á khẩu không biết nói gì.
Xà Yêu, Xà quái.
Phát âm của hai từ có sự khác biệt rất lớn, chắc chắn sẽ không nghe nhầm.
Xà Yêu đấy, tương đương với Đại Võ sư Thú Hổ!
Cho dù đã đột phá Lang Yên, nhưng vẫn cách biệt như ngày với đêm.
"Yên tâm, ta tự có diệu pháp, Lý Chủ bộ cứ việc đi truyền lời, Lương mỗ vừa mới đột phá, còn cần phải củng cố, ta sẽ đi giải thích sau"
Chẳng biết vì sao, Lương Cừ lại vô cùng có lòng tin.
Lời đã nói đến nước này.
Lý Thọ Phúc không còn xoắn xuýt nữa, chỉ coi như Lương Cừ có thủ đoạn đặc biệt gì đó, cáo từ rời đi.
Dõi mắt nhìn theo Lý Thọ Phúc vòng qua bình phong, bước qua cửa lớn.
Lương Cừ vươn người đứng dậy, xương cốt toàn thân kêu vang.
Phù!
Cuồng phong đột nhiên bùng lên trong phòng, đẩy mở cửa sổ.
Huyết khí nóng rực tựa như lò luyện, nung nóng đến mức nhiệt độ trong phòng lại tăng thêm ba phần.
Ô Long ngáp một cái, chân sau nhấc lên gãi ngứa, tựa người vào ngưỡng cửa gục đầu xuống.
Xuân đến dễ buồn ngủ, hè đến dễ ngủ ngắn, thu đến thường uể oải, đông đến thường ngủ dài.
Ô Long mới ăn cơm xong bị sóng nhiệt thổi tới, cơn buồn ngủ xông lên đầu, không lâu sau đã nằm bò trên đất ngủ mất.
Lương Cừ từ trong nhà đi ra đình viện, mở bàn tay ra, chậm rãi dẫn động, dẫn ra từng luồng ánh sáng xanh xuyên qua cơ thể.
Ánh sáng xanh lưu động, chảy xuống tựa như thác nước.
Mỗi khi phun trào lưu chuyển, khí tức Lương Cừ lại tăng lên một phần.
Gân cốt ma sát tạo ra âm thanh như ngọc, huyết khí bốc lên như sương khói mờ mịt!
Ngưng thần nội thị.
Ánh sáng xanh lan tràn khắp nơi, mỗi chỗ nó đi qua, cơ bắp sinh trưởng, xương cốt trở nên rắn chắc, tạng phủ chuyển động.
Tất cả mọi sự biến hóa đều vô cùng nhỏ bé, nhưng kết hợp vào nhau khiến thể phách, tinh khí vốn đã cường hãn của Lương Cừ càng trở nên mạnh mẽ hơn!
Hổ nhập sơn lâm, Khốn long thăng thiên, cảm giác như thoát khỏi gông xiềng quả thật nhịn không được phải hét dài một tiếng, khuấy động hơn mười dặm xung quanh.
Đại tự tại!
Đại tự do!
"Chúc mừng thí chủ tịnh tiến trong Võ đạo!"
Tiếng hét khuấy động, lão hòa thượng chắp tay trước ngực, đứng ở trước cửa.
Rái cá sông mặt sẹo khoác áo bào màu vàng trên người, cung kính đứng hầu.
"Đại sư! Qủa thật là không kìm lòng được!"
Thần sắc Lương Cừ phấn chấn, tay chân không ngừng lại.
Tinh lực của hắn quá tràn đầy, cơ bắp trong cơ thể chuyển động, xương cốt chấn động, ngứa ngáy đến khó chịu, không phóng thích ra không được.
Lão hòa thượng thấy vậy cũng không kinh ngạc.
Ngưng mạch tụ mạch, Chân Cương nhập thể, chính là đột phá ràng buộc nhân thể, mở ra một con đường hoàn toàn mới ở phía trước.
Hai bên cùng phản hổi về cơ thể, sẽ có một giai đoạn tăng mạnh.
Bởi vậy Võ sư vừa mới bước vào Lang Yên, tuyệt đối không phải trạng thái đỉnh phong.
Nội tức, khí huyết toàn thân cần được Đại mạch gột rửa, cộng thêm Chân Cương luyện thể hoàn tất mới hoàn toàn vững chắc.
Toàn bộ quá trình đại khái cần ba đến năm ngày.
Trong viện, Lương Cừ không ngừng luyện Hầu quyền, ánh sáng xanh qua đi, ánh sáng trắng lại hiện lên.
Lão hòa thượng lần tràng hạt.
Cô đọng ra Chân Cương thứ hai, có lẽ sẽ tăng lên thêm hai ngày nữa.
Kết quả là, dưới sự quan sát của lão hòa thượng, Lương Cừ đánh mười mấy lần Hầu quyền, cảm giác khô nóng trong cơ thể khó khăn lắm mới rút đi bớt, hắn thở phào một hơi, thu lại khí thế, hành lễ với lão hòa thượng.
Lão hòa thượng chắp tay trước ngực:
"Lão nạp nghe nói phía Bắc phủ Hoài Âm có Xà Yêu làm loạn?"
Lương Cừ lau đi mồ hôi nóng, há mồm thở dốc:
"Chưa đến mức làm loạn, chỉ là nó chiếm cứ một vùng, không cho bách tính đại tộc tham gia sản xuất thôi"
"Có thể đối phó được không?"
"Đại sư yên tâm, Lương Cừ tự có diệu pháp, nhất định có thể giải quyết việc này một cách thỏa đáng!"
"Thiện tai"
Lão hòa thượng cất bước vào nhà.
Rái cá sông mặt sẹo cúi người hành lễ.
Lương Cừ khẽ gật đầu.
Cho đến hôm nay, người trong nhà đã thành quen với việc một nhà Rái cá sông mặt sẹo ra vào tự do, tùy ý đi lại.
À, ngoại trừ Thát Khai.
Dưới đáy hồ nước đến nay đã có mấy cái tượng mộc điêu khắc của Mặt sẹo, đều được Nheo Béo thu thập, sắp đặt vào trong huyệt động của Nắm Đấm, không biết chuẩn bị làm gì.
Lương Cừ trở lại tĩnh thất, một cước đặt xuống, phiến đá đồng loạt vỡ thành nhiều mảnh vụn nhỏ hơn hạt gạo, bụi bặm bốc lên.
Hai đại Chân Cương chém giết, Cương khí tản mát ra đủ để làm nứt vàng vỡ đá, toàn bộ tĩnh thất phải chịu sự tàn phá của chúng.
Phiến đá ban đầu giờ giẫm lên chẳng khác gì đi trên bờ cát, hoàn toàn không chống đỡ được, cần tìm thợ trùng tu lại.
"Chờ khí tức bình phục lại, xế chiều đi tìm thương hội Thiên Bạc một chuyến"
Thực lực càng cao, động tĩnh đột phá càng lúc càng lớn.
Nên đặt mua vật liệu tốt.
Chiều đến.
Lương Cừ thu liễm lại khí huyết, đình chỉ vận công, trước tiên đi một chuyến tới thương hội Thiên Bạc.
Tĩnh thất tu luyện là nhu cầu phổ biến của Võ sư, điều kiện không khác nhau mấy.
Thương hội Thiên Bạc được xưng là quán thông Nam Bắc, không gì không có, trong đó có đầy đủ phương án và giá cả, ngay cả ngày hoàn công dự tính cũng có.
Lương Cừ do dự hồi lâu, cuối cùng nhịn đau lựa chọn một tĩnh thất được nhiều người đánh giá tốt, có giá tám trăm lượng, làm từ hỗn hợp Thanh kim thạch và Thanh tùng mộc, Thanh tâm ngọc, sau khi để lại địa chỉ liền đến Hà Bạc Sở báo cáo.
Không nằm ngoài dự đoán, Từ Nhạc Long không ra ngoài câu cá, ngồi một mình trong thư phòng chăm chú nhìn tình báo, lông máy nhíu chặt đến mức có thể ép chết con ruồi, nhắm mắt làm ngơ với sự xuất hiện của Lương Cừ.
Lương Cừ đứng trước bàn, nhỏ giọng nhắc nhở:
"Đề lĩnh?"
Từ Nhạc Long lúc này mới ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm, liếc qua liếc lại:
"Đột phá rồi?"
"Nhờ Đề lĩnh chiếu cố"
"Nếu đã đột phá, tốt xấu gì cũng có thể được gọi là cao thủ một phương, vậy ngươi có biết Thủy Yêu mang ý nghĩa thực lực cỡ nào không?"
Lương Cừ nghiêm mặt đáp:
"Biết, tương đương với Đại Võ sư Thú Hổ, giống như Đề lĩnh đại nhân, là cao thủ trong cao thủ.
Chỉ là do Xà Yêu dựa vào lợi thế địa hình, co đầu rụt cổ ở dưới nước không ra, nếu như ở trên bờ, Đề lĩnh đại nhân chẳng phải có thể dùng tay mà bóp sao?"
Từ Nhạc Long vốn định làm mặt nghiêm túc, để Lương Cừ biết khó mà lui, nhưng nghe vậy thì suýt chút nữa không kìm được.
"Ngươi nếu như đã biết, vậy nói ta nghe, một Võ sư Lang Yên dựa vào cái gì đi đối phó với một Xà Yêu?"
"Lương Cừ tự có diệu pháp"
Từ Nhạc Long nhíu mày, hắn suy nghĩ một lúc.
"Không thể nói?"
"Không thể nói"
"Vậy ngươi có biết nếu như thất thủ sẽ có hậu quả gì không?"
Võ sư Lang Yên không có cách nào giết được Đại Võ sư sao?
Trường hợp người đến tuổi già nua mới bước vào Thú Hổ, thanh niên trai tráng đã là Lang Yên đỉnh phong, thậm chí có thể nói là không ít.
Dùng độc, cạm bẫy, đánh lén, vây công, đánh lạc hướng, bắt cóc vợ con già trẻ uy hiếp.
Ý nghĩa tồn tại của nhiều thủ đoạn thấp hèn chính là lấy yếu khắc mạnh!
Sự chênh lệch giữa Thú Hổ và Lang Yêu rất lớn, nhưng không lớn đến mức Thú Hổ dưới trạng thái suy yếu thả lỏng, cao thủ Lang Yêu toàn lực ứng phó cũng không đâm đao vào được.
Nhưng thủ đoạn thấp hèn lại có một điểm trí mạng, ấy là khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn cực cao!
Từ Nhạc Long đương nhiên cho rằng Lương Cừ sẽ dùng thủ đoạn thấp hèn nào đó đi đối phó với Xà Yêu.
Tính thỏa hiệp của Xà Yêu rất mạnh.
Điểm này, từ lần thứ nhất yêu cầu giao ra đứa con còn sống sót, bỏ qua chuyện cũ đã có thể nhìn ra.
Nhưng tính thỏa hiệp dù mạnh, cũng không có nghĩa là không chó cùng rứt giậu!
Người mất trí đều có thể làm ra chuyện hồ đồ, càng không bàn tới đây là Yêu mất trí!
Đối mặt với sự chất vấn của Từ Nhạc Long, Lương Cừ đương nhiên không thể nói thật, chẳng nhẽ nói mình đã hoàn toàn dung hợp với Trạch Nhung, có thêm một đòn sát thủ rất trâu bò.
Lần này đi huyện Hương Ấp, không chỉ vì thăm dò Giao nhân.
Chuyện mà tất cả mọi người đều không nguyện ý xử lý, nếu hắn làm được, ấy chính là một đại công!
Xông pha bên ngoài, cơ hội là do mình giành lấy, công lao là tự mình kiếm được.
Nghĩ tới đây, Lương Cừ đưa hai tay về phía trước, bái dài.
"Mong Từ đại ca tin ta một lần, nếu như có chuyện gì ngoài ý muốn, tất cả hậu quả, Lương mỗ nguyện một mình gánh chịu!"
"Ngươi chỉ là một Đô Thủy Lang..."
Từ Nhạc Long vốn định mỉa mai một câu, đột nhiên nhớ tới tiểu tử trước mặt này còn có khẩu dụ của Thánh Hoàng, không thể so với Thất phẩm bình thường.
Im lặng kéo dài.
Bụp!
Từ Nhạc Long kéo một tờ giấy trắng xuống, đập lên mặt bàn.
"Ngươi viết Quân lệnh trạng đi!"