Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 690 - Chương 690: Tập Kích (Đánh Lén) (1)

Chương 690: Tập kích (Đánh lén) (1) Chương 690: Tập kích (Đánh lén) (1)

Ngày 17 tháng 4, trời nắng đã nhiều ngày liền.

Trên sông Giang Hoài không nhìn thấy cánh buồm nào, chỉ có bầy chim bay lượn, cá nhảy lên khỏi mặt nước, sóng nước dập dìu, một mảnh tĩnh mịch.

Đại Xà chiếm cứ một vùng, chưa bàn tới chuyện thuyền không đi qua được, ngay cả cá hay chim bình thường cũng không dám xuất hiện.

Mấy trăm binh sĩ đứng trên cửa sông, một pháp đài cao được dựng lên, phủ xuống bóng đen liên miên, từ trung tâm kéo dài ra bên ngoài, một số lượng lớn bách tính tụ tập lại, nhao nhao nghị luận mấy bóng người phía trên đài.

"Đồng hương, đồng hương, ta vừa mới tới, có thể nói cho ta biết người nào là Đô Thủy Lang được không?"

"Kìa, nghe nói là người phía bên trái Huyện lệnh, người mà cao cao, trông đẹp mắt nhất đấy"

"Sao còn trẻ vậy? Trông còn không nhiều tuổi bằng lão đại nhà ta, liệu có trị được Đại Xà không?" VipTruyenGG.com - ebook truyện giá rẻ

"Ngươi thì biết cái gì, người đọc sách thường hay có lời thế nào ý nhỉ, tuổi tác không làm nên người có chí! Người ta là người được Hoàng Thượng coi trọng đấy, người được Hoàng Thượng coi trọng, ngươi có hiểu không?"

Nghe thấy là người được Hoàng Thượng coi trọng, người vừa hỏi không nói thêm gì nữa, ngược lại rướn cổ lên hóng náo nhiệt.

Nhưng lại đứng cách quá xa, không nhìn thấy bên trên pháp đài rốt cuộc phát sinh chuyện gì, chỉ thấy mấy người đang châu đầu ghé tai thì thầm với nhau.

Trên pháp đài, Tri huyện Hương Ấp – Lưu Thế Cần tiến lên một bước hỏi:

"Đạo trưởng, quẻ tượng thế nào?"

Sắc mặt lão đạo sĩ nghiêm túc, chòm râu bạc trắng rung động:

"Dẫm đuôi hổ, hổ cắn người, quẻ Hung! Đại nhân, hôm nay không nên động đao binh, sẽ có họa sát thân!"

"A, chuyện này..."

Mọi người có mặt ở đây đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt nhìn về phía Lương Cừ.

Lương Cừ trong lòng bực bội.

Vốn đã không muốn xem bói, nhưng Tri huyện Lưu Thế Cần nhất định phải làm cho bằng được, nói cái gì mà có vị đạo trưởng xa gần đều nghe tiếng, kết quả làm thì cũng làm rồi, nhưng ngay trước mặt mọi người bói ra một quẻ Hung.

Hết Trương gia Lý gia, giờ lại thêm một Lưu gia.

Lương Cừ lục trong túi, ném ra ngoài một vật:

"Đạo trưởng không ngại thì đốt cái này xem xem, tính lại một lần nữa"

Lão đạo sĩ đưa tay ra bắt lấy, vừa tới tay liền nhìn thấy rõ ràng là một mai rùa đen nhành, lòng bàn tay vuốt ve một hồi, trên mai rùa nhìn như bóng loáng lại có cảm giác vô cùng thô ráp.

"Cái này là... mai rùa Huyền Quy!? Lương đại nhân sao lại có bảo vật như thế này?"

"Ngẫu nhiên có được, đạo trưởng giúp ta tính lại lần nữa đi"

Lão đạo sĩ không nói nhảm nữa, để người khác rút khỏi pháp đài, tìm củi lửa tới, tàn hương trải ra trên đất, lại lấy Xích Dương Hỏa thu thập được đốt lên củi khô.

Lốp bốp.

Ngọn lửa bùng lên mạnh mẽ, lão đạo sĩ vung tay ném mai rùa Huyền Quy vào.

Ngọn lửa liếm lên mai rùa, mai rùa lấy đường vân trên lưng làm trung tâm, từng khe hở lan tràn ra xung quanh.

Đợi đến khi ngọn lửa dập tắt, lão đạo sĩ dùng kiếm gỗ lấy mai rùa ra, quan sát đường vân phía trên.

Mọi người rướn cổ lên nhìn.

Lưu Thế Cần lại hỏi:

"Đạo trưởng, quẻ tượng lần này thế nào?"

"Dẫm đuôi hổ, hổ không cắn người, quẻ Hanh!"

Lý Hiểu Hằng nói chen vào:

"Quẻ Hanh, chính là quẻ Cát đúng không?"

"Cũng không phải, dẫm lên đuôi hổ, hổ không cắn người, ý là trong Hung có Cát, tạm thời là khó khăn trùng điệp, nhưng vẫn hữu kinh vô hiểm"

"Vậy cũng xem như là quẻ tốt đúng không?"

"Quẻ tốt". Lão đạo sĩ khẽ lau đi mồ hôi trên trán:

"Lão đạo học nghệ không tinh, suýt nữa làm chậm trễ việc lớn, hổ thẹn hổ thẹn quá, không biết Lương đại nhân nỡ bỏ thứ yêu thích, chuyển nhượng lại mai rùa Huyền Quy này cho ta không, lão đạo nguyện ý ra giá cao!"

"Xong việc rồi nói sau"

"Lương Thủy Lang, hai nhà Trương Lý ta cũng có chút sức mọn, có cần..."

Trương Văn Hổ và Lý Hiểu Hằng tiến lên một bước hỏi.

Lúc lấy ra bảo bổi đúng là không cam tâm không tình nguyện, nhưng chuyện đã đến nước này, đối phó với Đại Xà, vẫn hy vọng có thể nhiều thêm mấy phần thắng.

"Không cần, Đại Xà làm mưa làm gió ở dưới nước, những người kia nếu đi cùng ta sẽ chỉ tăng tỉ lệ thương vong thôi"

Nói xong, Lương Cừ không để ý đến đám người nữa, đem bộ niềng răng đã được nhét đầy đan dược bỏ vào trong miệng, xách trường thương dựng ở một bên lên, một mình đến cửa sông, thả người nhảy xuống.

Ùm.

Bọt nước bắn lên trên bờ.

Mọi người vây lại gần, tầm mắt từ chỗ bọt nước lưu động kéo dài về phía trước.

Sóng nước lăn tăn, đâu còn thấy nửa bóng dáng người nào?

"Tốc độ nhanh thật!"

"Mấy vị đại nhân, giờ nên làm gì? Chờ sao?"

"Đi Khuê các!". Lưu Thế Cần quay người, chỉ về một tòa lầu cao gần sông:

"Là chỗ cao nhất trong huyện, có thể hoàn toàn nhìn thấy mặt sông rộng lớn!"

Đoàn người vội vàng quay đầu rời đi.

Bước chân của Lý Hiểu Hằng cùng Trương Văn Hổ càng nhanh hơn.

Nhỡ mà không giết được Đại Xà, khiến nó chó cùng dứt giậu, hai nhà bọn họ cần chuẩn bị chạy trốn.

Các hương dân bên ngoài cũng theo sát phía sau.

Khuê các được xây dựng trên một ngọn núi thấp, cho dù có quan binh cản lại, không lên được lầu cao thì tầm nhìn cũng tốt hơn nhiều. ...

Ào.

Lương Cừ rơi xuống nước, không nói hai lời thi triển Thủy Hành, quanh người xuất hiện một mảnh sáng xanh chập chờn.

Đợi đến khi quanh cảnh biến hóa dưới nước trở nên ổn định, vô số bọt khí màu bạc trắng cũng tản mát nổi lên.

Thủy thú dưới nước phát hiện thấy khí tức, lần lượt ngẩng đầu lên.

"Đại nhân!"

Hai người Long Bình Giang, Long Bình Hà hai tay cầm Bạo liệt mâu tiến lên phía trước, đám Nheo Béo, Không Thể Động lần lượt tiến sát lại gần.

Trong miệng Lương Cừ ngậm bộ niềng răng, không tiện nói chuyện, nhận lấy rồi cất kỹ Bạo liệt mâu, nhìn về phía tấm lưới lớn sau lưng hai người.

Hai huynh đệ ngầm hiểu, kéo tấm lưới đánh cá sau lưng ra.

Lưới đánh cá rất lớn, trong đó lít nha lít nhít đủ loại cá con, khí tức Xà Yêu còn sót lại trong nước khiến bọn chúng liều mạng giãy giụa.

Mắt vàng của Lương Cừ sáng bừng lên, con ngươi phảng phất như có dung nham chảy xuôi, phóng xuất ra uy áp vô hình.

Trong chốc lát, đám cá con vốn đang giãy giụa lung tung trong lưới đánh cá không còn giãy giụa nữa, thay đổi phương hướng, đồng loạt hướng về phía Lương Cừ, tựa như thiên quân vạn mã tùy thời nghe theo hiệu lệnh.

Con ngươi Long Bình Giang, Long Bình Hà hơi co lại.

Mãi cho đến lúc này, hai người mới hiểu Lương Cừ để bọn hắn bắt cá là vì điều gì.

Năm ngón tay Lương Cừ khép mở, dòng nước mở miệng lưới ra.

Vô số cá con bụng trắng lập lóe ánh nắng, hội tụ thành cơn bão màu bạc, chui ra từ trong lưới, chia thành từng tốp nhỏ, bơi về bốn phương tám hướng, tìm kiếm Đại Xà.

Theo như lời hai nhà Trương Lý, Đại Xà ít nhất là Thú Hổ trung cảnh, cảm giác khí tức nhạy bén, nếu để đám Nheo Béo hay Long nhân đi tìm thì quá mức nguy hiểm, chênh lệch cả một cảnh giới lớn, hơi không cẩn thận một chút là có thể bỏ mạng tại chỗ.

Trạch Nhung sau khi hoàn toàn dung hợp, rất nhiều thủ đoạn dưới nước đều được tăng cường, cho dù để cá con thoát ly khỏi sự bao phủ của mắt vàng thì vẫn có thể tiếp tục khống chế ít nhất nửa ngày, nghe theo hiệu lệnh đơn giản, dùng để làm pháo hôi tìm kiếm Đại Xà thì không còn gì thích hợp bằng.

Nhưng còn chưa đợi đám cá con được phái ra ngoài đáp lại, hai con Đại Xà màu đen đã phát hiện được dị thường trong nước từ trước, từ đằng xa bơi lại gần.

Thân ảnh dài màu đen quấn quanh lẫn nhau, hình thể phải hơn hai mươi trượng, khí thể toàn thân khủng bố đến cực điểm.

Hai con Đại Tinh quái!

Đại Xà có thể chặn đứng cả một vùng đường thủy ở huyện Hương Ấp, khiến bách tính phải kêu than thay đổi đường đi, hiển nhiên không thể chỉ dựa vào một mình nó chạy qua chạy lại khắp nơi được!

Lương Cừ nghiêng đầu.

"Đại nhân yên tâm, giao cho chúng ta!"

Long Bình Giang, Long Bình Hà không nói hai lời, bay người lên trước ngăn cản, đám Không Thể Động cũng lần lượt đuổi theo.

Trong lúc chiến đấu, rất nhiều bong bóng cuồn cuộn nổi lên, bao trùm thân hình Long nhân, Thủy thú, Xà quái.

Mà Xà quái có hình thể không lồ, so với thân hình linh hoạt của Long Bình Giang thì kém xa, hắn tránh ra bên cạnh một bước, nắm đấm hung hăng nện vào cằm, đánh cho Xà quái choáng váng.

Không Thể Động nhân lúc này há miệng rộng, hung hăng cắn vào phần đuôi của Xà quái, mảng lớn máu đen bắn ra, ngay sau đó liền dùng sức giằng xé, cắn gần nửa đoạn cơ thể Xà quái xuống!

Long Bình Giang tuyệt đối không ngờ rằng, Cá sấu lớn mà Long Quân điểm hóa lại có thể hung mãnh đến như vậy, nghĩ tới nỗi khuất nhục bị Giao Long trục xuất khỏi Long cung, chiến ý mãnh liệt dâng lên.

Lương Cừ liếc nhìn, tâm tư vẫn đặt lên bầy cá con.

Hai Long nhân cộng thêm Không Thể Động, ba đánh hai, thực lực vốn là chiếm ưu thế, hơn nữa có thêm đám Đầu Tròn phụ trợ, đánh không lại mới là chuyện lạ.

Một lúc sau, vảy rắn dính đầy máu đen bay tán loạn trong nước, một lượng lớn máu rắn chảy xuống từ bên trong thân rắn bị đứt gãy, lan ra cả một mảng lớn, nổi lên trên mặt nước.

Hai bên chém giết hăng say.

Chợt cá con mà Lương Cừ phái ra truyền tin tức về, tinh thần hắn run lên.

"Tới rồi!"

Vừa nói xong, thân hình Long Bình Giang đang ôm lấy đầu rắn mà nện chợt cứng đờ, uy áp hung mãnh mang theo sát ý bàng bạc ập tới từ bốn phương tám hướng, hắn ngẩng đầu lên nhìn, một bóng đen khổng lồ dài hơn trăm trượng từ dưới đáy nước đục ngầu nhanh chóng lao tới gần.

Nhưng khi Lương Cừ nheo mắt vàng nhìn qua, giây phút thấy rõ bóng đen kia, một cảm giác quen thuộc mãnh liệt nổi lên trong lòng, hắn không khỏi nắm chặt Phục Ba Thương.

Đại Xà kia có phần giống như đã chém qua ở đâu rồi... ...

Bình Luận (0)
Comment