Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 693 - Chương 693: Bạch Viên Thần (2)

Chương 693: Bạch Viên Thần (2) Chương 693: Bạch Viên Thần (2)

Lương Cừ nâng Phục Ba Thương lên, kim quang trên người dần ảm đạm, nhưng càng đánh càng cảm thấy vui vẻ thoải mái.

Gì mà có thể chống lại mấy đòn của Đại Xà chứ, lão hòa thượng khiêm tốn quá mức rồi.

Từ lúc bộc phát cho đến giờ, đã trọn vẹn kiên trì được mười mấy hơi thở, hơn một phút đồng hồ, ít nhất cũng chống đỡ được cả chục đòn, Đại Xà chỉ có thể chịu đánh.

Thủ đoạn của Tông sư đúng là không phải bình thường.

"Thoải mái, thoải mái"

Lương Cừ chống đỡ Đại Xà vung đuôi, tung người bay ra ngoài, hắn phun bộ niềng răng ra, một ngụm nuốt hết toàn bộ đan dược, ngửa mặt lên trời cười to:

"Xà Yêu kia. Mùa hè năm ngoái, ta có chém qua một con trường xà màu xanh biếc ở huyện Bình Dương, chia thịt cho bách tính, thực lực ở vào khoảng mới vào Đại Tinh quái, hình dáng cùng tùng mạo có phần tương tự với ngươi, hỏi một chút, ngươi rốt cuộc có mấy đứa con?"

"Mùa hè năm ngoái. Mùa hè năm ngoái. A, chính là ngươi. Hóa ra là ngươi, đứa con út của ta, đứa con út của ta"

Cặp mắt Đại Xà chảy máu, ngửa đầu gào lên đau xót.

Nhận được mệnh lệnh của Giao Long, nó phái ra đứa con thứ hai cùng thứ ba đi vào bờ phía Nam, tìm kiếm tặc nhân, thời điểm mùa hè liền có rung động trong lòng, lại thêm đứa con thứ hai bị thương, về trong sông gọi thêm đứa con cả theo hỗ trợ, cuối cùng cả hai cùng bị bắt.

Hiện giờ...

Cả ba đứa con đều đã chết.

"Ta muốn giết ngươi. Ta muốn giết ngươi"

Đại Xà lăn lộn cơ thể, giống như điên dại.

Đúng lúc này, kim quang hộ thể trên người Lương Cừ triệt để tan vỡ, khí tức đột ngột giảm xuống.

Đại Xà vui mừng.

Nhưng Lương Cừ chỉ nhếch miệng cười một tiếng, lớp vảy trên bao cổ tay phun trào, đẩy lệnh bài nhỏ thứ hai ra, bàn tay nắm lại, răng rắc bẻ gãy.

Kim quang hừng hực lại xuất hiện.

Chân Cương Bạch Viên lại như được phủ thêm lớp lông vàng.

Đại Xà nhìn chăm chú kim quang, vô cùng bi phẫn, nhưng chỉ một lúc sau.

Đại Xà vốn đang nổi điên cuồng loạn đột nhiên thu liễm âm thanh, không tiến công nữa, ngược lại uốn lượn cơ thể, toàn lực co vào, khép lại vết thương.

Nó đã nhìn ra.

Kim quang chỉ có tác dụng trong thời gian rất ngắn.

Để xem tặc nhân có thể kiên trì được bao lâu.

Huynh đệ Long nhân nấp ở phía xa theo dõi cuộc chiến không khỏi khẩn trương.

Thật là một con Đại Xà giảo hoạt.

Lương Cừ đối mặt với Đại Xà toàn lực phòng ngự cũng không vội chút nào, thậm chí còn chủ động buông Phục Ba Thương ra, thao túng dòng xoáy đem trường thương đưa tới bên người Nheo Béo, nhiệt khí bốc lên ở trong nước.

"Một nhà các ngươi nên tụ họp cùng nhau được rồi"

Đại Xà cố nén lửa giận, đang muốn mỉa mai lại, bỗng cảm thấy toàn thân đối phương xuất hiện khí cơ mờ mịt, chợt một luống sáng xanh từ nơi không xa, dung nhập vào bên trong.

Cặp đồng tử dựng đứng của Đại Xà khẽ run rẩy, nhìn chằm chằm Lương Cừ đang phát ra kim quang.

Nương theo khí cơ lưu chuyển quanh người, hình như có gì đó trong nước liên tục được rút ra, tạo thành vô số thứ giống như tơ lụa màu trắng, hoàn toàn bao trùm lấy Lương Cừ, biến thành một quả cầu lớn màu trắng.

Không đúng.

Cảm giác nguy cơ mãnh liệt bao phủ Đại Xà, vạn suy nghĩ trrong lòng đều biến mất, chỉ còn lại một cái – Tuyệt đối không thể để đối phương thành công.

Nếu không sẽ chết.

Đại Xà lướt cơ thể, không để ý tới vết thương đang chảy máu ròng ròng, hóa thành một con Cuồng long lao về phía quả cầu lớn màu trắng, ý đồ ngăn cản hành động của Lương Cừ.

Đại Xà há to miêng, mạnh mẽ cắn lên quả cầu trắng, một đường đầy về phía trước, cày ra một quãng hơn vài dặm.

Nhưng vỏn vẹn chỉ trong chớp mắt, trạng thái tiến lên của Đại Xà đột nhiên ngừng trệ, lớp vảy toàn thân khép mở, cho dù nó hao hết khí lực toàn thân, vết thương bị vỡ ra, vẫn không thể tiến thêm được.

Trái tim Đại Xà đập mạnh kịch liệt, con ngươi run rẩy, tầm nhìn hạ xuống.

Một con Bạch Viên khổng lồ cao mấy trượng đập vào mi mắt.

Hai chân Bạch Viên đạp nước, lông trắng toàn thân tung bay, cánh tay dài một mực giữ chặt hàm trên cùng hàm dưới của Đại Xà.

Hai mắt nhìn nhau, kim quang đánh vào trong óc, bản năng hoảng sợ của người có vị thế thấp tràn ngập trong lòng Đại Xà.

Thứ gì vậy?

Tại sao, tại sao lại khiến ta sợ hãi đến như thế?

Long Quân?

Bạch Viên thở ra hơi lạnh, đột nhiên lộ ra răng năng trong miệng, nở một nụ cười trào phúng, ôm lấy trường xà, hung hăng ném lên trên mặt nước.

Chỉ một thoáng, một lực lượng khổng lồ như dời non lấp biển đánh tới, đầu cùng thân cơ hồ như bị xé rách, cảm giác đau đớn tràn ngập khắp toàn thân.

Quang ảnh trở nên mơ hồ.

Đại Xà chỉ cảm thấy lớp vảy giáp nhanh chóng ma sát với dòng nước, sau đó cơ thể đột nhiên trầm xuống, trong ánh mắt mờ mịt, bầu trời sáng trong, vô số hơi nước bốc lên, mang theo ý lạnh thấu xương.

Phốc.

Sương mù dày đặc phiêu tán khắp nơi.

Bách tính trên bờ cùng nhau ngẩng đầu, đồng loạt thất thanh.

Đại Xà dài hơn trăm trượng bị cứng rắn ném ra ngoài mặt nước, bay ra khỏi sông, kéo theo ngàn vạn hơi trắng, ở dưới bầu trời trong xanh, chiếu xuống một bóng đen vặn vẹo khổng lồ.

Trường phong gào thét.

Còn không chờ Đại Xà hạ xuống, một con Bạch Viên lớn từ trong sông nhảy ra, xé rách cương phong, đuổi kịp Đại Xà đang hốt hoảng giữa không trung, nắm lấy cái đuôi dài của nó, quay người vung mạnh, sức mạnh xuyên thấu thân rắn, hung hăng nện xuống.

Ầm ầm-

Sóng trên sông dâng cao, vô tận thủy triều vọt ra bốn phương tám hướng, bọt nước nhỏ mịn tràn ra, thành từng tầng từng lớp.

"Bạch Viên"

"Bạch Viên Thần"

"Kia là Hà Thần. Hà Thần tới cứu chúng ta"

Tất cả mọi người đều cảm thấy choáng váng.

Lưu Thế Cần đột nhiên nhớ tới lời Lương Cừ nói trước khi đi.

Đối phó Xà Yêu là một người khác hoàn toàn.

Thì ra là thế.

Thì ra là thế.

Trương Văn Hổ, Lý Hiểu Hằng cùng nhau ngửa mặt lên trời, trong đầu là một mảnh trống không, chợt một niềm vui sướng khó nói nên lời xông lên đầu.

Đại Xà chìm xuống nước, cảm thấy đau nhức kịch liệt, nó bị ngã đến thất điên bát đảo, nhưng còn không đợi Đại Xà kịp phản ứng, Bạch Viên đã như sao băng từ ngàn mét trên không trung nhảy vọt vào trong nước.

Vảy rắn nổ tung.

Bạch Viên giang hai cánh tay, che đậy ánh nắng, tạo thành một bóng đên hình thập tự trên mặt Đại Xà.

Vô tận sóng lớn tràn vào hai tay Bạch Viên.

Dòng nước nặng hơn vạn tấn mãnh liệt hội tụ, ngưng tụ thành một cây Kình Thiên đại trụ, Bạch Viên ôm lấy đại trụ, cao giọng gầm thét, nhắm ngay đầu rắn, thẳng tắp đánh xuống.

Ngàn vạn cơn sóng xanh vỡ thành vô số loạn lưu, giống như Bạch Long cuồng vũ.

Con ngươi Đại Xà đột nhiên co lại thằng hai khe hở dựng thẳng, đỏ thắm như máu.

"Không..."

Bùm.

Cự viên gõ chuông.

Mắt rắn trắng bệch.

Dưới đáy nước mênh mông xuất hiện một vòng gợn sóng trong suốt, khuếch tán ra khắp nơi, rung chuyển cả mặt đất, bùn cát tung bay, vô số cây rong đứt gãy bay tán loạn.

Bạch Viên mắt vàng hừng hực, không ngừng lại, lách mình chìm xuống, rơi xuống đỉnh đầu Đại Xà, hai tay luân phiên nắm ra trường thương màu trắng, như thiên thần ném sét, từng thanh từng thanh ném xuống, mảng lớn máu tươi tuôn ra.

Lớp vảy giáp dài màu xanh thẫm nứt ra, mùi hôi thối khó ngửi tràn vào chóp mũi.

Đám Đại Tinh quái tiểu đệ của Đại Xà từ nơi xa thật vất vả chạy đến, nhìn thấy thế không dám có nửa phần ý nghĩ tiến lên nữa, thay đổi thân hình, xoay người vội vàng chạy trốn.

Nhưng toàn bộ đều trốn không thoát khỏi cảm giác của Bạch Viên, tiện tay tạo ra một thanh Thủy thương ném đi, bắn ra như sấm chớp, đâm xuyên toàn bộ Đại Xà.

Không biết trôi qua bao lâu.

Cây rong trôi nổi lên bờ, trên phiến lá rong dính đầy bọt nước dày đăc.

Lẻ tẻ vài con chim nước bay liệng xuống thấp, mổ lấy tơ máu trôi nổi trên mặt nước.

Sương trắng bao phủ sông dần giảm đi.

Bên bờ sông, người người nhốn nháo.

Chợt có người hô to.

"Phía bên kia"

Đám người cùng nhìn lại.

Chỉ thấy hai người khổng lồ nhỏ chân đạp trên mặt đất, lôi kéo Đại Xà dài trăm trượng, chầm chậm đi lên bờ.

Bình Luận (0)
Comment