Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 694 - Chương 694: Hai Bên Cùng Có Lợi (1)

Chương 694: Hai Bên Cùng Có Lợi (1) Chương 694: Hai Bên Cùng Có Lợi (1)

Đầu rắn hung dữ tróc da bong thịt, xương trắng, vảy đen, máu đỏ tanh lẫn lộn vào nhau, những chiếc vảy bung ra trong cơn sợ hãi cực độ khó có thể khép lại, con ngươi dựng thẳng càng là đờ đẫn không có thần, rõ ràng là chết đến mức không thể chết thêm được nữa.

Nhưng dù vậy, thân hình dài hơn trăm trượng vẫn tỏa ra khí tức kinh khủng khiến người ta sợ hãi!

Các hương dân nuốt nước bọt, chân run lẩy bẩy, đầu óc đang tràn đầy nhiệt huyết vì thời khắc chiến thắng nhanh chóng nguội đi, lùi ra sau.

Kết quả là, nơi Long nhân đi qua, như nước nóng đổ vào tuyết, dòng người im lặng rút lui.

"Lùi lại, tất cả lùi lại!"

"Nhường đường ra!"

Binh lính sợ con Đại Xà, lại càng sợ đắc tội với Huyện lệnh, cố gắng lấy dũng khí đi ngược dòng, xé rào chắn người, tạo ra một con đường xung quanh cái đầu rắn thối nát.

Cuối con đường nhỏ, Lưu Thế Cần mặt đỏ hồng, không cảm thấy mùi tanh của máu rắn, chỉ cảm thấy mùa xuân tràn đầy, chim hót hoa nở.

Hắn dẫn theo hai vị gia chủ, một nhóm cao thủ Lang Yên, nhanh chóng tiến lên phía trước.

Đối mặt với Long Bình Hà và Long Bình Giang cao hơn mình một cái đầu, Lưu Thế Cần phải ngước lên nhìn, chắp tay chào.

"Không biết hai vị tráng sĩ tên gì? Cùng Lương Thủy Lang là..."

Long Bình Giang định nói là thuộc hạ, nhưng nhớ đến lời Lương Cừ dặn dò, liền đổi giọng.

"Long Bình Giang, là bằng hữu, trước đây điều tra hành tung Đại Xà ở dưới nước, nên chưa từng lên bờ."

"Thì ra là Long tráng sĩ, để tráng sĩ bị liên lụy vào chuyện này, thật xấu hổ, Lương đại nhân quả thật là người giữ lời, rất có nghĩa khí, Triều đình có anh hùng như các vị, thực là may mắn!"

Lưu Thế Cần không ngớt lời khen ngợi.

Vốn tưởng chỉ là con cháu thế gia lỗ mãng, dựa vào khẩu dụ mà tùy tiện tranh công, không ngờ từ trước đã giăng thiên la địa võng dưới nước, dễ dàng chế ngự Xà Yêu quấy nhiễu huyện Hương Ấp nhiều tháng nay!

Đại Võ Sư chém Trăn Tượng, Lang Yên giết Thủy Yêu.

Hà Bạc Sở nhân tài lớp lớp, truyền ra ngoài vẫn có thể xem là một giai thoai hay!

Các Võ sư Lý gia, Trương gia không ngừng phụ họa.

Qua vài lần hàn huyên, khen ngợi, Lưu Thế Cần nhìn về phía Đại Xà đã chết, thấy cơ bắp chỗ vết thương vẫn còn đang đập:

"Không biết Đại Xà này..."

"Như Huyện lệnh đã thấy, Xà Yêu đã bị trừ, không còn khả năng gây họa nữa, hiện tại tuy đã chết nhưng xác còn chưa cứng lại, Lương đại nhân còn có việc cần xử lý dưới nước, nên đặc biệt lệnh cho hai người chúng ta lên bờ báo tin vui trước."

"Long đại nhân, vậy từ ngày mai, có phải có thể xuất thuyền rồi không?"

Long Bình Giang quay đầu nhìn về phía hương dân mới can đảm đứng ra hỏi.

"Không cần đến ngày mai, ngay bây giờ có thể xuất thuyền!"

Lập tức, toàn bộ bến thuyền vang lên tiếng hoan hô như núi đổ biển trào.

Đô Thủy Lang thật sự có tài năng to lớn!

Lưu Thế Cần cảm thấy toàn thân thư thái: "Nhanh lên, bổn quan muốn tổ chức yến tiệc tại Tầm Dương Lâu! Đại diện cho hương dân huyện Hương Ấp, thưởng công cho Lương đại nhân!"

Lý Hiểu Hằng, Trương Văn Hổ hiểu rằng nhà mình lại phải bỏ tiền ra, nhưng Đại Xà đã bị giải quyết, hai nhà không có chút không vui nào.

Đáng để ăn mừng!

Dưới đáy sông Giang Hoài.

Sự náo nhiệt trên bờ không truyền đến đây.

Bùn cát lắng đọng, cây rong đứt gãy bay tán loạn.

Lương Cừ nằm ngửa thành hình chữ đại trên mặt đất.

Toàn thân hắn mềm nhũn, đến cả sức lực đi lại cũng cạn kiệt, Thần Mộc ấn ký vốn chỉ có thể duy trì một khắc đã trở nên mờ nhạt, chút khí huyết vừa khôi phục lại đã dùng hết để chống lại chất độc của Xà Yêu.

Trong trận chiến với Xà Yêu, Lương Cừ hầu như không bị thương, ngoại trừ cơ thể kiệt sức thì chỉ dính phải một chút độc rắn không ngừng xâm thực.

Chất độc của Xà Yêu cực kỳ mạnh mẽ, phạm vi ảnh hưởng cũng rất rộng, trong lúc chiến đấu kịch liệt khó tránh khỏi bị dính một ít.

Thuốc giải độc mà hai nhà Trương Lý chuẩn bị có tác dụng nhất định, nhưng dược tính cuối cùng vẫn điều chế theo chất độc của hai đứa con Xà Yêu, nên hiệu quả có chút sai khác.

May mà đều là chuyện nhỏ.

Lương Cừ đã nuốt Lưỡng Sinh Hoa, loài hoa này có hiệu quả bách độc bất xâm, ở mức độ nào đó có thể kháng cự được tác dụng của chất độc, cộng thêm chất độc tản ra trong phạm vi lớn đã bị pha loãng, với thực lực của bản thân, qua một lúc là xong.

Không xa, Nắm Đấm tám chân bò lổm ngổm, dọn dẹp chiến trường, theo chỉ thị của Lương Cừ, bò đến vị trí nhất định, bới bùn đất, lôi ra Uyên Mộc Cung và bao cổ tay Huyết Thạch.

Không thiếu món nào, không hỏng món nào.

Thu thập toàn bộ vũ khí trang bị, Lương Cừ để Đầu Tròn đội mình lên, ngồi khoanh chân vận công, nhanh chóng khôi phục khả năng hành động.

Khó khăn lắm mới đánh thắng Xà Yêu, phải tranh thủ lúc còn nóng mà kiếm thêm chút gì.

Trời cao mây thưa, ánh nắng rực rỡ.

Giữa tháng tư, ánh nắng buổi trưa mang lại cảm giác nóng nực.

Trên mặt sông chim thú đầy đàn, mỗi con thu cánh, mổ lấy thịt vụn trôi nổi trên nước.

Long nhân ngồi trong góc, lặng lẽ uống trà.

Càng ngày càng nhiều hương dân nghe tin Xà Yêu đã bị trừ, kéo đến gần bến thuyền, thấy Đại Xà dài như bức tường xa xa, không ai không kinh ngạc, càng tò mò về người chém rắn Lương Cừ.

Hỏi đi hỏi lại, chỉ xác nhận được một điểm.

Người chém rắn là một anh chàng đẹp trai!

Bên cạnh có một con đại Bạch Viên!

Lưu Thế Cần chờ mãi chờ mãi, nghe hương dân khen ngợi đến phát chán, vẫn không thấy bóng dáng Lương Cừ đâu, không tiện rời đi trước, hắn đành phái người kéo cả con rắn lên bờ, đặt ngay ngắn, đo đạc chiều dài.

Có binh lính cầm thước vải đo đạc cẩn thận, đi trên lưng rắn, đắp thước vải chồng lên nhau đo đi đo lại, ghi chép con số.

Ba lần đi lại, xác nhận không sai mới hét to.

"Tri Huyện đại nhân, tổng cộng một trăm mười hai trượng ba thước rưỡi!"

Dân chúng nô nức ồ lên, truyền miệng nhau, tạo thành từng đợt sóng âm thanh.

"Kinh thật, đúng là hơn trăm trượng! Ta đã được mở mắt rồi!"

"Cả đời lão tử chưa từng thấy con rắn nào dài như thế!"

"Hai con trước đó chỉ vài chục trượng thôi nhỉ?"

"Chắc chắn rồi, con con sao lớn bằng con bố được?"

"Còn nữa, các người thấy không, hai người vừa kéo con rắn lên cũng cao lắm"

"Không phải cũng ở dưới nước đấy chứ, ta cảm giác mấy thứ dưới nước đều lớn hơn trên bờ!"

"Lang quân kia quả là kỳ nam tử! Điều khiển được đại Bạch Viên, chém được Đại Xà!"

Bên cạnh án thư, gia nhân Phủ nha mài mực, Lưu Thế Cần nghe thông tin cụ thể của Xà Yêu, tự tay chấm bút ghi chép vào sách, ngẩng đầu nhìn trời, viết thời tiết, thời điểm.

Đối với huyện Hương Ấp, việc giết một con Xà Yêu gây hại cho hương dân là chuyện lớn bậc nhất!

Một sự kiện chục năm đều không gặp một lần, đương nhiên phải ghi chép chi tiết vào Huyện chí, bây giờ ghi lại thông tin quan trọng, vài ngày sau sẽ viết thành bài, ghi vào Huyện chí!

Khi đang suy nghĩ, binh sĩ bên bờ vang lên âm thanh xôn xao, một binh sĩ nhanh chóng xuyên qua đám đông.

"Tri Huyện đại nhân, Lương đại nhân đã lên bờ!"

"Lên bờ? Lập tức theo ta đi nghênh đón!"

Lưu Thế Cần đang chóng mặt vì nắng, nghe tin Lương Cừ lên bờ, lập tức đặt bút xuống, bước nhanh ra đón.

Vừa đến bến thuyền, Lưu Thế Cần đã thấy Lương Cừ cởi trần, không để ý hình tượng xoay người lên bờ, há mồm thở dốc.

Hương dân đổ xô đến, nhón chân nhìn.

"Lương Thủy Lang, Lương Thủy Lang!". Lưu Thế Cần cười tươi tiến lên, gọi rất thân thiết.

"Lưu Tri Huyện."

Lương Cừ chắp tay, cũng không đứng dậy, vừa trừ độc rắn, đi đứng vẫn hơi bủn rủn, thực sự không muốn động đậy nhiều.

Lưu Thế Cần không tức giận chút nào, quay người gọi người tìm bộ quần áo thích hợp, tiện đường dẫn một cỗ xe ngựa tới.

Trương gia và Lý gia cũng lần lượt mang đến hai bình Tăng nguyên đan phục hồi thể lực.

Lương Cừ nhận đan dược nhưng không uống.

Hiện tại không có nguy hiểm, không đến mức phải uống đan dược để phục hồi.

Bình Luận (0)
Comment