Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 72 - Chương 72: Mọi Người Đều Có Tương Lai Tươi Sáng (2)

Chương 72: Mọi người đều có tương lai tươi sáng (2) Chương 72: Mọi người đều có tương lai tươi sáng (2)

"Mau nhìn xem, trong chăn đều là bông này!"

Lý Lập Ba mới vừa nằm xuống đã cảm thấy có gì đó không đúng, chăn quá mềm mại, hắn duỗi tay sờ một chút mới phát hiện ra đây là chăn bông.

Vùng phương Nam lạnh đến vậy, gia đình bình thường phần lớn đều dùng cỏ lau hoa lau, tích cóp thêm ít tơ liễu, thậm chí là bỏ thêm vào một ít rơm rạ, ở ngoài dùng vải lanh khâu lại làm thành vỏ chăn là được, nào đã bao giờ dùng tới bông để làm chăn đâu,

Lương Cừ cũng khá ngạc nhiên, so với hoàn cảnh trong nhà mình, đúng là chẳng khác gì khách sạn năm sao xa hoa!

Không hổ là nơi ở cho người đóng 8 lượng một tháng, quá xa xỉ!

"Sướng ghê"

Ba người thổi tắt ngọn nến, chui vào trong chăn, điều kỳ quái là, rõ ràng lúc trước khi ngâm mình ai nấy đều buồn ngủ muốn chết, nhưng sau khi nằm lên giường lại chẳng thấy buồn ngủ gì cả, thậm chí tinh thần càng ngày càng tốt.

Đặc biệt là khi nghĩ đến cảnh đám người Lư Đình Tài bị Lương Cừ đánh cho tơi bời, răng rơi đầy đất, Lý Lập Ba không khỏi cười thành tiếng.

Tiếng cười tựa như có thể lây truyền, ngay sau đó là Trần Kiệt Xương, cuối cùng là Lương Cừ, cả ba người đều nở nụ cười tươi.

Không ai nói vì sao cười, nhưng ai cũng hiểu mọi người đang cười chuyện gì.

"Thật là lợi hại, quá là lợi hại, A Thủy, từ nay về sau ngươi chính là đệ tử thân truyền đấy, cả đời ta cũng chưa từng gặp qua người nào lợi hại hơn so với ngươi đâu"

"Đúng thế, cảm giác như đang nằm mơ vậy, Dương Sư là nhân vật lợi hại hơn nhiều so với vị Triệu lão gia kia, là số một số hai trên trấn Bình Dương này, nghe nói đến cả Cử nhân thấy ngài ấy cũng phải hỏi thăm đấy"

Lương Cừ gối đầu lên tay, chăm chú nhìn trần nhà:

"Ta cũng không ngờ Dương Sư sẽ thu nhận ta làm đồ đệ, có cảm giác tựa như vớt lưới đánh cá lên, phát hiện ra trong lưới vậy mà lại có Bảo Ngư"

"Nếu như là mấy ngày trước, ngươi đi nộp thuế thu, tên cẩu quan kia làm sao còn dám đá gạo của ngươi nữa chứ, nếu hắn dám đá gạo của ngươi, ngươi liền xông lên đá hắn!"

"Ha ha ha, thế ta không dám đâu"

"Chuyện này thì có gì mà không dám, người phải sợ là hắn mới đúng, gọi hắn một tiếng quan gia, thật đúng là coi mình là quan rồi sao, còn không phải là chó săn cho các lão gia sao"

"Nói rất đúng, nói rất đúng"

Trong lúc nhất thời, bầu không khí bên trong phòng tựa như trong ký túc xá nam vậy, mọi người thần thái đều sáng láng, ai cũng chờ mong vào tương lai phía trước của mình.

Lương Cừ được thu nhận làm đệ tử thân truyền, tiền đồ của hắn giờ rộng rãi bằng phẳng, còn Lý Lập Ba và Trần Kiệt Xương cũng từ học phí 7 lượng tăng lên thành học phí 20 lượng, phần trăm có thể đột phá cửa ải cũng được tăng cao.

Mọi người đều có tương lai tươi sáng!

Trò chuyện mãi thêm nửa canh giờ nữa, ba người mới cảm thấy buồn ngủ.

"Ta buồn ngủ rồi..."

"Ta cũng vậy, không nói nữa, đi ngủ thôi"

"Ngủ đây..."

Sáng sớm hôm sau.

Sương sớm tràn ngập khắp sân, tiếng gà trống gáy vang.

Lương Cừ mở mắt rời giường, hắn không hề cảm thấy buồn ngủ, mà ngược lại tinh thần tràn đầy năng lượng.

Thời đại này không có điện, không có di động, mọi người đều dậy làm việc từ lúc bình minh, trở về nghỉ ngơi khi mặt trời lặn, bởi vậy đêm qua ngâm mình xong cũng mới chín giờ hơn, nói chuyện đến 10 giờ liền đi ngủ.

Nhưng Lý Lập Ba và Trần Kiệt Xương không có một cơ thể tốt như Lương Cừ, thêm vào đó bọn họ còn bị thương nghiêm trọng, trời lạnh rúc trong chăn nằm quá đỗi thoải mái, nghe thấy tiếng gà gáy cũng chỉ hừ hừ hai tiếng rồi lại tiếp tục nằm mơ.

Lương Cừ không quấy rầy bọn họ, tay chân nhẹ nhàng mặc bộ quần áo mà Hồ Kỳ đưa cho, rửa mặt mũi đơn giản xong là đi ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy Hướng Trường Tùng đang đánh quyền bên trong sân.

"Lương sư đệ dậy sớm thật"

"Hướng sư huynh còn không phải dậy sớm hơn ta sao?". Lương Cừ bất đắc dĩ nói:

"Ta cũng muốn lười biếng ngủ thêm một chút, nhưng cơ thể lại quen dậy sớm rồi"

"Ta nghe nói ngư dân ra thuyền đánh bắt cá từ giờ Sửu thậm chí là giờ Tý, đúng như vậy thật sao?"

"Đúng thế, buổi tối cá nhiều, rất nhiều người phải ra thuyền đánh bắt vào giờ đó mới có thể thu hoạch đủ chi phí trang trải cho gia đình"

"Aiz, bá tánh sinh hoạt thật không dễ dàng gì". Hướng Trường Tùng thở dài, dừng lại một chút rồi nói:

"Không nói những chuyện này nữa, tối hôm qua sư phụ có dặn dò ta, khi nào ngươi dậy liền dẫn ngươi tới trạch viện, chính thức làm lễ bái sư, trở thành sư đồ danh chính ngôn thuận, nếu Lương sư đệ đã dậy, vậy đi theo ta thôi!"

Tinh thần Lương Cừ trở nên phấn chấn.

"Cầu còn không được!"

Bình Luận (0)
Comment