Dương Đông Hùng không sống ở Võ quán mà sống trong môt trạch viện có điều kiện tốt hơn ở trên trấn, cách Võ quán khoảng chừng một dặm đường.
Trên đường đi Lương Cừ cũng không nhàn rỗi, hắn hỏi mượn Hướng Trường Tùng 3 lượng bạc, chuẩn đị lúc đi qua cửa hàng mua ít lễ vật bái sư trước, đạo lý đối nhân xử thế cơ bản hắn vẫn hiểu được.
Kết quả đi dạo một vòng cũng vẫn chưa chọn được thứ gì tốt.
3 lượng bạc nếu dùng trong sinh hoạt tuyệt đối có thể dùng được rất lâu, nhưng nếu dùng để chọn lễ vật bái sư thì đúng là có hơi giật gấu bá vai.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể mua miếng thịt cùng ít đồ điểm tâm.
Thịt là thứ bắt buộc, đời này cũng chú trọng tới 'thúc tu'.
(Đời xưa dùng thịt khô làm quà biếu gọi là "thúc tu" . Vì thế, tục mới gọi món tiền lễ thầy học là "thúc tu". )
"Lương sư đệ không cần phải vậy, Dương Sư không để bụng những thứ này đâu"
"Hướng sư huynh, sư phụ có thể không để ý, nhưng đệ tử không thể không có phần chân tình này"
Hướng Trường Tùng gãi đầu:
"Lương sư đệ có lòng rồi"
Bản thân hắn khi trước có từng đưa lễ vật không nhỉ?
Hình như quên mất rồi...
"Trạch viện khí phái quá"
Dương phủ cực lớn, từ cách đó trăm mét đã nhìn thấy, nhà cao cửa rộng, hai chữ Dương Phủ như rồng bay phượng múa viết trên biển hiệu.
Đặc biệt là phía sau trạch viện có thể nhìn thấy một cái hồ nhỏ, giữa hồ có một tiểu đình, xung quanh phủ kín đài sen, bên bờ hồ trồng đầy cây cối, vô cùng xinh đẹp.
Nếu đến gần hơn, còn có thể nhìn thấy gợn sóng trên mặt hồ, nhưng hôm nay cũng không có gió, hẳn là ở phía dưới hồ có sông ngầm, khả năng liên thông với vùng sông nước Giang Hoài là rất lớn.
Lương Cừ nhớ tới khi trước Lý Lập Ba đã từng nói, Dương Sư từng là người trong quân đội, tới trấn Bình Dương dạy quyền, nếu thật là như vậy, vậy chức vị mà Dương Sư đảm nhiệm khi trước khẳng định là không thấp. ...
Dương Đông Hùng đầy đầu tóc bạc, dáng người cũng không cao lớn nhưng khí thế kinh người, hai mắt sáng ngời có thần, đang ngồi ở vị trí đầu tiên bên trái sảnh đường.
Ngồi bên phải Dương Sư là thê tử của hắn – Hứa Thị, có lẽ do chưa từng tập võ cho nên nhìn qua thậm chí còn lớn tuổi hơn một chút so với Dương Đông Hùng.
Bảy người đệ tử khác của hắn lần lượt đứng ở hai bên, Hướng Trường Tùng là người trẻ tuổi nhất, đứng ở vị trí ngoài cùng bên phải.
Theo lý thuyết, còn có một người đệ tử nữa, nhưng tối qua Lương Cừ cũng không nhìn thấy, có thể là đang có việc nên không ở trấn Bình Dương.
Ở giữa sảnh đường có một tấm đệm, Lương Cừ không hề do dự, tiến lên vài bước, hai gối quỳ xuống đất.
"Lương Cừ, con là người có ân tất báo, gan dạ hơn người, kiên định cần cù thật thà, ta muốn thu nhận con làm đồ đệ, con có nguyện ý không?"
Dương Đông Hùng trầm giọng nói, thời gian một đêm cũng đủ để hắn có hiểu biết rõ ràng những gì Lương Cừ từng trải qua trong quá khứ.
Những lời Hướng Trường Tùng nói đều là thật, cho nên không có lý do gì để hắn đổi ý.
Huống hồ, dáng vẻ của Lương Cừ rất giống với hắn khi còn trẻ.
"Đệ tử nguyện ý"
"Gia nhập làm môn hạ của ta, cần khiêm tốn hiếu học, tôn sư trọng đạo, kính yêu huynh trưởng, không được đồng môn tương tàn, ngỗ nghịch bất hiếu, không được làm xằng làm bậy, ỷ mạnh hiếp yếu, con nhớ kỹ chưa?"
"Đệ tử ghi nhớ"
"Con lặp lại một lần cho ta nghe"
"Cần khiêm tốn hiếu học, tôn sư trọng đạo, kính yêu huynh trưởng, không được đồng môn tương tàn, ngỗ nghịch bất hiếu, không được làm xằng làm bậy, ỷ mạnh hiếp yếu"
Trên trán Lương Cừ hơi đổ mồ hôi, phải lập tức lặp lại như vậy đúng là muốn đòi mạng hắn.
Truyền miệng không thể dễ nhớ như bằng văn bản được, nếu không phải nhờ có bản lĩnh của kiếp trước, hắn thật sự chưa chắc đã có thể nhớ rõ được.
Hắn có hơi tò mò, tám vị sư huynh sư tỷ có ai đến bước này thì bị kẹt không?
Khuôn mặt Dương Đông Hùng lộ rõ vẻ hài lòng:
"Tốt! Dâng trà"
Nha hoàn đã sớm đợi ở một bên bưng khay lên, dâng lên trà kính sư.
"Dâng lên một chén trà kính sư, lễ sư đồ coi như đã thành, từ nay về sau, con chính là đệ tử thứ chín của Dương Đông Hùng ta!"
Lương Cừ nghe thấy vậy liền cung kính tiếp nhận chén sứ, hơi ngẩng người lên, cúi đầu nâng hai tay lên, dâng lên trà kính sư.
Hai tay Dương Đông Hùng đưa ra nhận lấy, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Ngay sau đó, Dương Đông Hùng đứng lên, đỡ Lương Cừ dậy.
Đến lúc này, hai ngươi mới triệt để trở thành sư đồ.
Giờ phút này, Lương Cừ cuối cùng cũng yên lòng, trong lòng trào dâng mãnh liệt.