Hết thảy những chuyện xảy ra tối hôm qua đều không phải là mơ!
Hắn không còn là một ngư dân thôn dã không có lai lịch, không có bối cảnh nữa mà là đệ tử thứ chín của Dương Đông Hùng!
Ai còn dám khi dễ hắn nữa?
Uống xong trà, Lương Cừ dâng lên lễ vật bái sư của mình:
"Đệ tử cũng không có nhiều tiền tài, chỉ có thể mua chút điểm tâm dâng lên, mong sư phụ đừng ghét bỏ"
Hướng Trường Tùng nhanh chóng đứng ra bổ sung:
"Sư phụ, Lương sư đệ đúng thật là có lòng, vì có thể dâng lên lễ vật bái sư, còn không tiếc mượn bạc của con, con nói với đệ ấy người không để bụng, đệ ấy còn bảo là 'Sư phụ có thể không để ý, nhưng đệ tử không thể không có phần chân tình này' "
"Đúng là một đứa trẻ ngoan". Hứa Thị đứng bên cạnh khen ngợi.
Dương Đông Hùng cười ha ha, vỗ bả vai Lương Cừ rồi liên tục nói câu tốt lắm.
Có lòng là tốt, đặc biệt bản thân hắn chỉ là một ngư dân, chưa từng được giáo dục đàng hoàng, khó mà nghĩ đến bước này được, vậy nên lại càng đáng quý, chứng minh Lương Cừ vô cùng thông minh, cũng rất có lòng hiếu thảo.
Chẳng qua cười xong, Dương Đông Hùng liền nghiêm mặt lại:
"Con có lòng như vậy, vi sư hết sức vui mừng, nhưng vi sư không hy vọng những thứ này sẽ trở thành gánh nặng của con, vi sư tối qua đã điều tra qua về thân thế của con, đừng trách vi sư nhỏ mọn, dù sao thu nhận đồ đệ cũng là việc lớn..."
"Đệ tử hiểu được". Lương Cừ vội vàng gật đầu.
Bọn họ cũng không phải mối quan hệ trả tiền học phí như trong Võ quán, mà là sư phụ và đệ tử chân chính, cũng ngang với nửa nhi tử nửa phụ thân, làm gì có ai là không cẩn thận?
"Con hiểu được là tốt, vậy nên vi sư cũng biết con là cô nhi, sinh hoạt không dễ dàng gì, Nam Đệ!"
Dương Đông Hùng vươn tay phải ra, nha hoàn vừa mới dâng lên trà kính sư lại đi ra, đưa một túi tiền cùng một tấm lệnh bài gắn eo màu đỏ thẫm cho Dương Đông Hùng.
Dương Đông Hùng nhận lấy rồi đem hai đồ vật này giao cho Lương Cừ.
Lệnh bài đeo eo được chế tạo bằng gỗ, không biết là loại gỗ gì, cầm trong tay rất nặng, có hình vuông, phía trên đỉnh là hình bán nguyệt, có một lỗ tròn có thể buộc dây, hoa văn phức tạp tinh xảo, cầm bằng một tay rất thoải mái.
Lật qua lật lại nhìn, một mặt là tên của hắn, mặt sau là chữ Dương chiếm hơn nửa diện tích, phía dưới còn có chữ nhỏ, toàn bộ đều là chữ khắc nổi, tức là những chữ này nhô cao hơn so với bề mặt lệnh bài, phần xung quanh đều được cắt gọt mài nhẵn, chỉ để lại bên viền lệnh bài một vòng nhô lên, để nếu có dùng lâu cũng không dễ bị mài mòn.
Hẳn là trước đó đã có rồi, chỉ mất thêm một buổi tối điêu khắc ra tên của hắn, bằng không chỉ một đêm tuyệt đối không đủ thời gian để làm được tinh xảo như vậy, Lương Cừ nghĩ thầm.
"Lệnh bài này chứng minh thân phận của con, thông thường quan lại nhìn thấy sẽ không làm khó con, hơn nữa khi đi y quán mua thuốc còn có thể được ưu đãi giảm 50%.
Bên trong túi tiền có 10 lượng bạc, để con dùng mua thêm ít đồ, đừng chê ít nhé, 10 lượng bạc cũng không tính là gì nhưng ta sợ nếu cho nhiều con sẽ hình thành thói xấu siêng ăn nhác làm, vậy nên chỉ có thể cho con 10 lượng"
Con người ai rồi cũng sẽ thay đổi, lòng người cũng vậy.
Có rất nhiều trường hợp khi còn trẻ thì chăm chỉ nhưng khi về già lại ham ăn biếng làm, cái gọi là tính tình đều là từ từ bồi dưỡng mà ra.
Dương Đông Hùng không muốn để Lương Cừ từ nay mất đi chí tiến thủ, như vậy sẽ bồi dưỡng hỏng tính tình mất, hắn sẽ cung cấp một ít tài nguyên học võ, còn phần lớn vẫn phải do Lương Cừ tự mình đi kiếm, không thể việc nào cũng như ý nguyện được.
"Đa tạ sư phụ!"
Lương Cừ trong lòng cảm động.
Sư phụ, sư phụ, quả đúng là một nửa phụ thân.
Tuy nhiên, Dương Sư vẫn thật sự đánh giá cao tài lực của hắn, lại còn là 'chỉ' cho 10 lượng bạc nữa chứ.
Làm ơn đi, 10 lượng bạc đã là một khoản tiền cực lớn cả đời này hắn cũng chưa từng được nhìn qua được không.
Trước mắt, số tiền lớn nhất mà Lương Cừ tiết kiệm được chính là 9 lượng 8 trước khi đăng ký học võ, giờ trên người hắn cũng chỉ còn sót lại mười mấy đồng.
Quả nhiên, giữa người với người không giống nhau mà.
"Nếu sư phụ đã tặng lễ cho ngươi, làm sư huynh như ta cũng không thể bủn xỉn được, lễ gặp mặt tối qua bọn ta đã chuẩn bị rồi, chỉ là không biết sư đệ có thích hay không"
Lúc này, một nam tử cao lớn đứng dậy, khuôn mặt vuông vức thô ráp, chỉ là có hơi đen, nhìn giống như nông dân, căn cứ theo lời giới thiệu của Hướng Trường Tùng khi trước, người này chính là nhị đệ tử của Dương Đông Hùng – Du Đôn.
Sau đó, Lương Cừ liền nhìn thấy các sư huynh sư tỷ của mình từng người một lên tiếng, nói là đều đã chuẩn bị xong quà gặp mặt cho hắn.