Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 82 - Chương 82: Lần Nữa Xuống Nước (2)

Chương 82: Lần nữa xuống nước (2) Chương 82: Lần nữa xuống nước (2)

"Sư đệ, ngươi muốn ở lại đây tiếp tục luyện hay là về nhà luyện? Nếu như chuẩn bị về nhà luyện thì ngươi mang cả hương này về đi"

"Tam sư huynh bảo ta tối nay tới nhà huynh ấy một chuyến xem bản vẽ, ở lại đây luyện luôn đi, đi đi về về xa quá"

"Được, tuy nhiên chúng ta phải ăn cơm trước đã, đến giờ cơm rồi"

"Được"

Lúc từ Dương phủ đi ra là hơn 9 giờ sáng, mua chút đồ, rồi lại luyện võ, giờ cũng nên đến giờ cơm rồi, đặc biệt là khi nãy hắn mới tiêu hao một lượng lớn khí huyết, trong bụng Lương Cừ sớm đã trống trơn rồi.

Thân làm đệ tử thân truyền, bữa ăn của bọn họ không giống những Học Đồ bình thường.

Trong một căn phòng nhỏ riêng biệt, trên chiếc bàn vuông đang bày một đĩa thịt bò kho tương lớn, một đĩa thịt dê luộc lớn, một đĩa rau xanh hấp lớn, cộng thêm lượng cơm tẻ đủ nhiều, đĩa nào cũng lớn ngang với chậu rửa mặt, đều đang bốc hơi nóng nghi ngút.

Lương Cừ kinh ngạc:

"Ba người chúng ta ăn nhiều như vậy sao!?"

"Này có là gì, chờ sau này Lương sư đệ đột phá cửa ải Da liền biết bản thân mình giỏi ăn đến mức nào, mau ngồi xuống đi, không cần khách khí, đều là người một nhà cả"

Hướng Trường Tùng vén vạt áo lên rồi ngồi xuống ghế dài, sau khi chia bát đũa xong liền xới một bát cơm lên ăn, Hồ Kỳ cũng tương tự như vậy.

Lương Cừ mới vừa bưng chén cơm lên, Hướng Trường Tùng đã gắp bỏ vào bát hắn một tiếng thịt bò to.

"Ăn đi! Thịt bò đầu bếp Lưu kho mềm và thơm lắm, còn có thịt dê nữa, không tanh tí nào, đệ gắp nhiều vào nhé, ta chỉ gắp một lần này thôi đấy"

"Được"

Hồ Kỳ nuốt xuống một miếng thịt bò rồi nói:

"Đúng rồi, sư đệ, tối qua thấy ngươi đánh nhau với đám người Lư Đình Tài, đấu pháp của ngươi kém quá, rõ ràng tố chất thân thể tốt hơn nhiều so với bảy người kia vậy mà vẫn bị thương không ít"

Lương Cừ đặt đũa xuống:

"Ta vẫn chưa học đấu pháp, bình thường cũng ít khi đánh nhau, sư phụ từng nói về việc này rồi"

"Không cần phải đặt đũa xuống, đều là người một nhà cả không ai để bụng chuyện này đâu, cứ vừa ăn vừa nói chuyện"

"Ồ, được"

"Ta biết ngươi chưa học, vậy nên mới nhắc nhở ngươi đừng chỉ học mỗi luyện pháp, Võ Giả vốn sinh ra từ nhu cầu chiến đấu mà, tuy rằng sức lực lớn, nhưng cũng phải chú trọng đến kỹ xảo.

Ngươi học Viên Quyền rất tốt, mà đấu pháp của Viên Quyền lại chú trọng eo rắn, thân rồng, ngư lân bộ, mặt đất trơn tựa băng, kĩ thuật ma sát đất và Địa Thảng Quyền tự tạo thành một phái riêng, nếu tối qua ngươi có thể dùng tới, vừa đánh vừa né, kiềm chế bọn họ lại, hoàn toàn có thể giải quyết trận hỗn chiến mà lại trả giá ít hơn"

"Ta nhớ rồi"

"Đợi vài hôm nữa sau khi đột phá cửa ải Da, ta sẽ dạy ngươi đấu pháp, đến lúc ấy, cỡ như đám người Lư Đinh Tài có đến gấp đôi người cũng không phải là vấn đề.

Đừng ngại, có việc gì cứ nói, có vấn đề gì cứ hỏi, sư huynh đệ mấy người chúng ta đều là như vậy cả, ta là được Từ sư huynh dẫn dắt, Hướng sư đệ là được Tào sư huynh dẫn dắt, giờ sư phụ giao ngươi cho ta, cũng giống vậy cả"

"Đa tạ sư huynh, ta nhớ kĩ rồi"

Dứt lời, không khí liền trở nên trầm mặc, chỉ còn lại âm thanh nuốt thức ăn của ba đại nam nhân cùng với âm thanh chén đũa va vào nhau.

Chỉ mất có mười lăm phút.

Ba đĩa đồ ăn lớn vậy mà thật sự bị ba người bọn họ đánh chén sạch sẽ, đương nhiên, Lương Cừ chỉ ăn được chỗ lẻ là đã no rồi.

Hóa ra trở thành Võ Giả, dạ dày cũng to lên theo, nếu lúc ăn cua mà dạ dày cũng to như vậy chẳng phải độ dung hợp sẽ đầy luôn sao?

Lương Cừ nghĩ thầm.

Buổi chiều, hắn lại tiếp tục luyện công.

Sau khi ăn xong bữa tối, Lương Cừ liền cáo từ hai vị sư huynh, men theo địa chỉ mà Tam sư huynh lưu lại, tìm thấy trạch tử có khối đe rèn lớn ở trước cửa kia.

Cũng là một tòa đại trạch, nhưng chỉ liếc mắt nhìn đã thấy có phong cách hoàn toàn khác biệt so với Dương phủ, diện tích cực lớn, phong cách tổng thể vô cùng cục mịch.

Hắn đứng ngoài là đã nhìn thấy mấy cái ống khói cực đại ở bên trong, khói dày dặc đang cuồn cuộn bốc lên.

Lương Cừ đi vào, hơi nóng ập ngay vào mặt.

Mấy đại hán đều đang để trần người mà rèn sắt, ánh lửa hừng hực thiêu đốt bên trong lò rèn cực đại, nơi đâu cũng có thể thấy dòng khí vặn vẹo, căn bản không thể cảm nhận được một tia giá lạnh nào của mùa đông, trong phòng ngoài phòng phảng phất như hai thế giới.

Hắn còn phát hiện ra dưới đáy của một bếp lò đang thiêu đốt không phải là than mà là một loại khoáng thạch không rõ tên, có kích thước gần bằng trái tim, tuyệt đối không phải là than, phía trên hòn đá màu đen đó phủ đầy hoa văn màu đỏ cam, trông giống như dòng dung nham đang chảy.

Người đang sử dụng chiếc lò này chính là Lục Cương, hắn nhìn thấy Lương Cừ liền xoay người lấy ra một chồng bản vẽ rồi vẫy tay:

"Cửu sư đệ! Đến đúng lúc lắm, lại đây nhìn hình dáng trường thương của ngươi xem"

Lương Cừ rất để tâm đến trường thương của mình, có trường thương rồi, năng lực chiến đấu ở trong nước của hắn tuyệt đối có thể tăng lên rất nhiều, vậy nên hắn liền vội vàng tới xem.

Bản vẽ là dùng than để vẽ, nhưng lại tinh tế ngoài ý muồn.

Mỗi một bản vẽ đều khác nhau, bên cạnh có cả kích cỡ tạo hình cũng như trọng lượng sơ bộ của trường thương, có tận mười mấy bản, Lương Cừ xem từng bản một, đột nhiên ánh mắt của hắn bị một bản vẽ với hoa văn tinh xảo hấp dẫn.

Ở phần cổ trường thương có một đầu hổ quấn quanh, từ chỗ miệng hổ phun ra một lưỡi thương dài chín tấc, tựa như một nửa thanh kiếm sắc.

Phần thân thương được bọc kim loại, dài hẳn 2 thước 5 tấc, vô cùng đẹp mắt.

"Sư huynh, cái này được không?"

"Đương nhiên rồi, không được thì ta lấy ra làm gì, sư đệ đúng là có mắt nhìn, thanh thương đầu hổ này xem như là thanh đẹp nhất, tốt nhất trong số này đấy"

Khi nói chuyện, ngữ khí của Lục Cương không nhanh không chậm, rất ổn định, đem lại cho người khác một cảm giác vô cùng đáng tin cậy.

"Rèn thanh thương đầu hổ này tương đối phức tạp, đại khái mất khoảng 20 ngày, đến lúc ấy ngươi tới đây xem xem, nếu thấy ổn ta sẽ sơn keo cho ngươi"

"Đa tạ Lục sư huynh"

Lục Cương lắc đầu:

"Đều là sư huynh đệ cả, không cần phải khách khí, ngươi cứ tuỳ ý xem đi nhé, ta bận làm đã"

Lương Cừ đang chuẩn bị đi một vòng xem xem, đột nhiên hắn ngây người, ngay sau đó liền cáo từ với Lục Cương.

Lục Cương gật đầu, tưởng là cửa hiệu nhà mình nóng quá bẩn quá, chỉ bảo Lương Cừ đi đường chú ý an toàn.

Lương Cừ cáo lỗi một tiếng rồi xoay người rời khỏi cửa tiệm, chạy nhanh về phía thị trấn Nghĩa Hưng.

Tuyệt, A Béo lại phát hiện ra Bảo Ngư rồi!

Bình Luận (0)
Comment