Trên bến thuyền, hơn trăm con thuyền đang được neo đậu sát nhau, tựa như những chiếc vẩy cá từ trên bờ lan ra ngoài.
Lúc này là nửa đêm, không có ai chèo thuyền ra khơi.
Ngẩng đầu nhìn lên, không có trăng, cũng không có sao.
Bầu trời hôm nay tối hơn so với mọi ngày, trên trời đầy mây, độ ẩm trong không khí cũng cao hơn nhiều, cảm giác rét lạnh dị thường.
Lương Cừ chỉ có thể cầu nguyện trước khi hắn trở về trời đừng mưa.
Trời mưa thường sẽ kèm theo gió lớn, gió lớn thì sóng cũng lớn theo, thuyền dễ bị lật, nếu như không có ai canh chừng, thuyền khéo còn bị trôi đi mất.
Trên thuyền ba lá cũng không có mỏ neo, khi hắn xuống nước cũng chỉ dựa vào một sợi dây thừng buộc vào một hòn đá to để cố định thân thuyền, tác dụng thì cũng có nhưng không nhiều.
Nhưng không còn cách nào khác, trời mưa thì Lương Cừ vẫn phải đi, Bảo Ngư đã ngay ở trước mắt rồi, không đi không được.
Những con Bảo Ngư mà hắn đã gặp qua, hầu hết đều có sức lực mạnh mẽ hơn những loài cá bình thường, có khả năng bơi lội nhanh chóng, để mặc cho giãy giụa thậm chí có thể xé rách cả lưới đánh cá, chỉ dựa vào Không Thể Động và Nheo Béo thì rất khó bắt được.
Gió còn chưa to lắm, sóng gợn lăn tăn, thuyền đánh cá trên bến va vào nhau phát ra âm thanh trầm đục.
Dẫm lên hết mũi thuyền này đến mũi thuyền khác, Lương Cừ thả người nhảy lên con thuyền ba lá của mình, khiến cho thuyền ba lá đột nhiên trầm xuống, dâng lên tảng lớn bọt sóng.
"A Thủy, sao giờ này lại đi đánh cá thế?". Từ bên bờ truyền đến giọng nói của Lâm Tùng Bảo, nhưng sắc trời quá tối, nhìn không ra bóng người.
"Không đi đánh cá thì trong nhà hết cái ăn mất"
"Không còn gì ăn sao? Thế đến nhà ta ăn cơm đi? Tối nay khả năng sẽ có mưa đấy, tốt nhất vẫn đừng nên ra khơi"
"Không cần đâu, sóng gió càng lớn, cá bắt được càng quý!"
"Vậy ngươi cẩn thận một chút"
"Được!"
Lương Cừ cởi bỏ dây thừng, cầm lấy cây sào, đẩy thuyền ra khỏi đám thuyền đánh cá vây quanh, tới mặt hồ trống trải xong liền nhanh chóng đổi thành mái chèo, chèo thuyền về phía đích đến.
Bảo Ngư lần này phát hiện ra cũng không ở gần thủy vực có củ sen mà là nằm ở một mảnh thủy vực hắn chưa bao giờ đi qua.
Lương Cừ chèo thuyền hơn nửa canh giờ mới tới nơi, đập mái chèo lên trên mặt nước, Không Thể Động trồi lên, Nắm Đấm trên đầu nó đang tự va vào cặp càng của mình, phát ra tiếng vang cành cạch.
Nắm Đấm vẫn chưa có biến hoá gì, nhưng Không Thể Động lại thay đổi nhanh chóng, tuy đã có chuẩn bị tâm lý nhưng sau khi nhìn thấy hình thể của Không Thể Động, Lương Cừ vẫn cảm thấy kinh ngạc.
Mới chỉ qua một ngày, Không Thể Động vậy mà từ 2 mét 3 đã dài đến mức 2 mét 7, tăng thêm nửa mét liền!.
Chiều dài ban đầu của Không Thể Động chưa đến 2 mét, cân nặng cũng chỉ khoảng 30 cân, còn nhẹ hơn so với Lương Cừ, bị hắn cưỡi trên người dù có quay cuồng lăn lộn thế nào cũng không lật người nổi.
Giờ trọng lượng đã ít nhất đạt 60 cân, gần như gấp đôi, Lương Cừ hoài nghi năng lượng mà con quái vật cua lưu lại vẫn chưa hoàn toàn bị nó tiêu hóa hết, tuyệt đối vẫn đang tiếp tục phát huy tác dụng, Không Thể Động còn có thể tiếp tục trưởng thành.
Nếu lần đầu tiên gặp Không Thể Động mà nó đã có hình thể như thế, Lương Cừ tuyệt đối không có cách nào chế phục được nó, sợ rằng chỉ có thể nuốt hận mà thôi.
Tất cả đều là do duyên phận.
Nếu như không bị hắn khống chế, thân là Cá sấu Thái Hoa, hình thể của Không Thể Động rất khó đột phá mốc 2 mét 2. 2 mét 2,2 mét 3 là cực hạn của giống loài, hoặc là ăn bảo dược đặc thù hoặc là có kỳ ngộ nào đó mới có thể trở thành tinh quái.
Không biết giờ Nheo Béo đã lớn thành thế nào rồi, tuy nhiên cứ chờ bắt được Bảo Ngư đã rồi tính tiếp.
Lương Cừ thả xuống hòn đá cố định thân thuyền, cởi bỏ quần áo, cầm theo lưới đánh cá rồi nhảy vào trong nước.
Những ngày cuối tháng 12 là giữa mùa đông, tuy Lương Cừ đã luyện hóa Trạch Linh Thủy Hầu Tử, thiên phú gần gũi với nước nhưng vẫn cảm thấy lạnh, người bình thưòng nếu như xuống nước sẽ lạnh cóng đến phát run, nếu lâu hơn còn có khả năng sẽ bị chết cóng.
Cũng may độ dung hợp đã tăng lên, Lương Cừ vẫn còn có thể thích ứng được, Không Thể Động cũng vì nguyên nhân đã trưởng thành hơn nên cũng có khả năng chống lạnh nhất định, khả năng hoạt động không tăng lên nhưng cũng không bị suy yếu quá nhiều, duy trì ở trạng thái cân bằng thấp hơn một chút.
Một người hai thú chẳng mấy chốc đã tìm thấy Nheo Béo đang mai phục dưới lớp bùn.