Nheo Béo trưởng thành còn mạnh mẽ hơn, chiều dài cơ thể đã hơn 3 mét, lên tới 3 mét 1,3 mét 2, to lên mấy vòng, thể trọng tuyệt đối đã vượt mức 100 cân.
Chẳng qua, nó dường như cũng chưa thích ứng với việc hình thể của mình to lên, chui vào dưới lớp bùn vẫn với độ sâu như trước, phần lưng lộ hết ra bên ngoài, chẳng có tác dụng ngụy trang gì cả.
Đừng nói Lương Cừ dựa vào kết nối tinh thần có thể dễ dàng phát hiện ra nó, mà bất kỳ một con cá nào đi ngang qua cũng đều nhìn thấy!
Trở nên thông minh hơn nhưng cũng chưa thông minh lắm.
Lương Cừ vỗ lưng Nheo Béo, nó cũng chẳng ý thức được có gì không ổn, còn đang vui vẻ phấn chấn chỉ phương hướng của Bảo Ngư.
Đứa nhỏ này... về sau từ từ dạy dỗ vậy.
Lặng yên bơi về phía trước mấy mét, Lương Cừ liền cảm ứng được Bảo Ngư theo như lời A Béo kể, đó là một con cá vược huyết hồng, đặc biệt lớn, có vẻ phải tầm 7-8 cân.
Cá vược huyết hồng và cá đốm đầu hồ, hẳn là loài Bảo Ngư thường thấy nhất ở khu nước cạn gần bến thuyền thì phải?
Lương Cừ xoa xoa tay, không cần sự trợ giúp của Không Thể Động và Nheo Béo, một mình bơi tới gần Bảo Ngư, vươn năm ngón tay ra nhắm ngay về phía con cá vược huyết hồng kia, rồi đột nhiên nắm chặt tay lại.
Cá vược huyết hồng đang nằm sấp trong lớp bùn trong nháy mắt liền cảm thấy bốn phía trở nên sền sệt vô cùng, tựa như lớp bùn đang dần cứng lại, nó muốn giãy giụa nhưng động tác lại hết sức chậm chạp, chỉ có thể trơ mắt cảm thấy mang cá của mình bị tóm lấy, lôi ra khỏi lớp bùn, nhét vào trong lưới đánh cá.
Lương Cừ siết chặt miệng lưới rồi ôm lấy cá vược huyết hồng bơi lên mặt nước, sau khi trở lại thuyền ba lá liền thả vào bên trong thúng cá, đậy nắp lên.
Hết thảy đều vô cùng thuận lợi.
Trời bắt đầu đổ mưa, hạt mưa vỡ tan trên mặt nước, bắn lên một lớp sương xám mênh mông.
So với nước lạnh, thiên phú gần gũi với nước khiến cho Lương Cừ càng sợ gió lạnh hơn, hắn không mặc quần áo nữa mà nhét áo bông vào trong vách ngăn.
Trời mưa rất to, ngọn sóng phải cao đến hơn 1 mét, suýt nữa ập vào thuyền ba lá của hắn, khiến cho con thuyền chòng chành lợi hại.
Lương Cừ lấy đao đá ra nhanh chóng mổ bụng cá, lấy xương và đồ thừa đút cho ba thú.
Không Thể Động và Nheo Béo há to mồm một ngụm ăn hết phần ăn của mình, chỉ còn lại Nắm Đấm là đang dùng cái càng kẹp lấy một đoạn ruột cá to như sợi mì từng chút từng chút mút lấy, nó đứng ở trên đầu Không Thể Động thật ra lại khá ổn định, không hề bị sóng gió ảnh hưởng đến.
Mưa càng ngày càng to.
Đưa mắt nhìn quanh, nơi nơi đều là bọt nước vỡ tan, cứ mỗi khi hô hấp là có hơi nước nồng đậm phun ra, tựa như Lương Cừ căn bản không hề ra khỏi nước, vẫn đang ở dưới đáy nước.
Ngay cả hòn đá dùng để ổn định thân thuyền cũng sắp không giữ được nữa, thuyền ba lá từng chút một bị thổi đi về một hướng khác.
Lương Cừ vốn còn muốn ở dưới đáy nước luyện tập một phen năng lực của mình sau khi độ dung hợp tăng mạnh, nhưng giờ xem ra không thể thực hiện được rồi.
"Không Thể Động và Nắm Đấm quay về trước đi, giúp ta trông coi cẩn thận vườn củ sen của ta, đừng để con cá nào ăn vụng mất, A Béo, ngươi đi trước dẫn đường đi"
Nhận được mệnh lệnh, hai thú nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại Nheo Béo ở phía trước dẫn đường bơi về phía bến thuyền, còn Lương Cừ thì liều mạng chèo thuyền ở ngay phía sau nó.
Mưa to khiến cho xung quanh mênh mang một mảnh, Lương Cừ hoàn toàn không phân biệt được bến thuyền nằm ở hướng nào.
Kiếp trước, hắn xem rất nhiều kênh phát sóng trực tiếp sinh tồn nơi hoang dã của Tất Phương đại thần, nhưng Lương Cừ không phải bản lĩnh nào cũng học được, chỉ có thể dựa vào Nheo Béo dẫn đường.
Nước mưa chảy xuôi xuống dọc theo sống lưng của Lương Cừ, tóc hắn đã hoàn toàn ướt nhẹp, bọt nước chảy xuôi xuống dưới cằm tạo thành từng dòng.
Từng tia chớp biến mất sau tầng mây, tiếng sấm ầm vang nặng nề.
Lương Cừ ra sức chèo thuyền, tâm tình kích động động không thể hiểu đột nhiên bao phủ trong lòng hắn, hắn lau đi vệt nước trên mặt, mờ mịt nhìn bốn phía xung quanh, nhưng không phát hiện ra điều gì.
Hắn hỏi A Béo thông qua kết nối tính thần, nhưng A Béo không phản ứng, tựa như cảm giác vừa rồi chỉ là ảo giác vậy.
Bầu trời tối om như mực, những hạt mưa dày đặc dường như va vào nhau giữa không trung, thỉnh thoảng có tia chớp đánh thẳng xuống dưới, trong phút chốc chiếu sáng bầu trời.
Lương Cừ càng thấy bất an hơn, không dám tiếp tục cử động.
Một tia chớp lóe lên trong tầng mây, tiếng sấm ầm ầm vang vọng bên tai.
Lương Cừ che lỗ tai lại, đồng tử của hắn bị tia chớp chia làm hai.
Một bóng đen cực đại không thể tưởng tượng nổi đột nhiên lóe lên, chắn lấy tia chớp màu trắng xanh kia, ánh sáng trong đồng tử một lần nữa tối đi.
Trong nháy mắt, Lương Cừ hoài nghi mình nhìn thấy ảo giác.