Bóng đen mang theo sức mạnh không gì sánh kịp phá vỡ mặt nước, xông thẳng lên trời.
Khoảnh khắc này, tia chớp như xé rách đường chân trời, bóng đen như cuồng long uốn lượn trong ánh chớp.
Lương Cừ đứng yên bất động trên thuyền ba lá, đầu óc hắn trở nên trống rỗng, trái tim như bị nỗi sợ hãi cùng cực nắm lấy.
Bóng đen rất xa cũng lại rất gần.
Là giao long sao?
Hắn nhớ tới câu chuyện xưa khủng bố mà người trên bến thuyền truyền tai nhau, nghe nói phía sâu trong vùng sông nước Giang Hoài này có giao long, ngủ một giấc là dài đến một giáp, sau khi thức giấc sẽ gây nên sóng gió.
Không, không đúng.
Nếu là giao long...
Ít nhất cũng phải có thân hình dài chứ?
Một thoáng hiện lên trong ánh điện quang kia khiến Lương Cừ vững tin rằng đây là một gia hỏa có hình cầu.
Suy nghĩ chớp nhanh như điện, đám mây đen dày đặc đột nhiên vỡ tan, ánh trăng lại rọi xuống, Lương Cừ cuối cùng cũng nhìn thấy rõ bóng đen kia, là một con Đại Điểu khổng lồ đang bốc cháy hừng hực!
Mỗi một lần nó vỗ cánh, mây đen liền xoay tròn tựa như lốc xoáy, ánh sáng mãnh liệt gần như chiếu sáng cả vùng mây đen, trên mây tựa hồ như có ngọn lửa đang thiêu đốt.
Bầu trời sáng rực, Lương Cừ nhắm mắt lại, đến khi mở ra, hai bên như sao băng va chạm vào nhau, sau đó lại bắn ra, từng bên rơi xuống mặt hồ.
Đại Điểu rơi vào trong nước, phát ra tiếng kêu vang.
Hồ nước trong phút chốc trở nên sôi trào, hơi nước nóng bỏng bốc lên không trung, từng tia nước nhỏ phun trào ra, tựa như có một ngọn núi lửa dưới đáy nước bị kích nổ vậy.
Hơi nước bốc lên dày đặc, rồi nhanh chóng bị hoàn cảnh bốn phía xung quanh làm lạnh và hóa lỏng, ở dưới ánh trăng hình thành một dải sương trắng mắt thường có thể thấy được, làn sương trắng nhanh chóng quay cuồng trên mặt nước, khuếch tán, lan rộng ra xung quanh.
Trên mặt nước hình thành những dòng khí có nhiệt độ chênh lệch cực lớn, nóng lạnh luân phiên, giãn nở rồi lại co rút lại, không khí lưu động nhanh chóng, hình thành nên một cơn cuồng phong.
Mái tóc đã ướt đẫm của Lương Cừ bị cuồng phong thổi tung bay, căn bản không thể đứng vững được.
Bóng đen hình cầu kia rơi vào mặt hồ tựa như một khối cự thạch do thần minh ném xuống.
Sau khi khối cự thạch hoàn toàn rơi vào trong nước, toàn bộ mặt nước tựa như một lá phổi khổng lồ, co lại nở ra, co lại nở ra, mỗi một lần nở rộng đều phát ra tiếng ầm vang, kéo theo đó là làn sóng nước vô tận.
Mặt hồ rạn nứt, hàng chục triệu tấn nước nóng bỏng tràn ra bốn phía,
Cảnh tượng không khác gì thiên tai lũ lụt.
Sóng gió dâng lên tận trời, phải vài giây sau đó Lương Cừ mới nghe thấy âm thanh của sóng biển, sau đó là cuồng phong, tiếp theo sau chính là sóng lớn gào thét ập tới!
Sóng lớn che lấp cả mặt trời đã gần trong gang tấc, khiến cho thuyền ba lá trong khoảnh khắc chao đảo như muốn lật úp, cả người Lương Cừ toát mồ hôi lạnh, khóe mắt hắn như muốn nứt ra, một cỗ sức mạnh vô cớ bên trong cơ thể trào ra, hắn bỗng nhiên nhảy lên, đáp xuống thật mạnh ở trên mũi thuyền.
Thuyền ba lá trong phút chốc chợt vút lên cao, mũi thuyền che khuất luôn cả ánh trăng.
Oành!
Hàng triệu tấn nước hồ dâng trào, lan rộng, mang theo khí thế không thể ngăn cản đánh mạnh vào thân thuyền.
Gầm, gầm!
Tiếm gầm rú do dòng nước cuồn cuộn va chạm vào lấp đầy bên tai.
Mọi thứ trên thuyền đều lăn xuống, dưới áp lực cực đại, đầu gối Lương Cừ tựa như sắp bị bẻ gãy.
Mái tóc dài đang tung bay ra phía sau đột nhiên bị hất hết về phía trước, tán loạn trong gió, Lương Cừ căn bản không nhìn thấy rõ được bốn phía, chỉ dùng lực dẫm lên mặt thuyền, đôi tay nắm lấy mép thuyền, dùng cơ thể ngăn thúng cá không bị rơi xuống, dùng thể trọng của bản thân dốc hết sực lực đè con thuyền này xuống.
Gân cốt toàn thân đều đang chấn động, lúc này hắn không thể phân biệt rõ là do mặt nước đang chấn động hay do cơ thể của bản thân đang bị kéo căng tới cực hạn.
Răng rắc, răng rắc.
Mép thuyền bằng gỗ bị Lương Cừ dùng tay nắm vỡ, hắn nắm lấy chỗ gỗ vụn ném xuống phía dưới, sau đó lại một lần nữa nắm lấy mép thuyền.
Nhanh, quá nhanh.
Cơ bắp toàn thân Lương Cừ gần như muốn đứt đoạn, bốn phía đã hoàn toàn mơ hồ thành một mảnh sáng tối mờ ảo, hắn chỉ có thể dựa vào bản năng của cơ thể để phản ứng, hắn có thể cảm giác được mình đang bay lên, thậm chí cả người lẫn thuyền đều đang bị nhấc lên cao, hơi không cẩn thận một chút là sẽ bị hung hăng nện xuống, tan xương nát thịt.
Hít thở, hít thở, lại hít thở!
Lương Cừ dùng hết toàn lực mà hít thở nhằm cung cấp thêm ô xy cho cơ bắp đã bị kéo căng đến cực hạn kia, hắn nỗ lực khống chế dòng nước, thể lực cũng trôi đi một cách nhanh chóng.
Mỗi khi có một con sóng quá lớn khiến con thuyền suýt nữa bị lật úp thì luôn có một dòng nước kéo đuôi thuyền lại.
Trong lúc nhất thời, hai bên lại duy trì sự cân bằng quỷ dị, dường như đang tiến hành một cuộc đấu sức đầy khó khăn gian khổ.
Oành!
Cuối cùng, sau khi rời đủ xa vùng trung tâm chiến trường, làn sóng cũng dần trở nên tán loạn, hóa thành những dòng nước nhỏ chảy về bốn phương tám hướng.
Thuyền ba lá bị nhấc lên cao cũng dần dần vững vàng trầm xuống, một lần nữa nổi ở trên mặt nước.