Hiến tế, xuất tiền á?
Nghe thấy phải mất tiền, Lương Cừ theo bản năng nhíu mày lại.
Ngày xưa, bởi vì công cụ sản xuất lạc hậu, mỗi khi có gió bão, an toàn của ngư dân ở vùng sông nước phải chịu uy hiếp rất lớn, vậy nên liền tôn sùng những vị thần biển trong truyền thuyết thành thần hộ mệnh bảo vệ cho sự sống cũng như chúc phúc cho mùa màng bội thu.
Tần suất rất cao, một năm ít nhất hai lần, một lần vào mùa xuân, một lần vào tháng 6.
Nếu như có chuyện xảy ra giống tối hôm qua, khẳng định phải tổ chức thêm một lần nữa.
Nhưng phải mất tiền thì...
Lương Cừ rốt cuộc hiểu được, Hà Thần trong miệng Lý thúc chính là Đại Yêu mà tối qua hắn nhìn thấy, chẳng qua đối với người thường mà nói, cũng không khác gì nhau, đều là những sinh vật cường đại mà sức người không có khả năng chống lại được.
Trong lòng hắn rất không tình nguyện nhưng cũng không có cách nào khác, tham gia hiến tế Hà Thần mà không bỏ tiền, đến cả loại người như Trương nấm đầu cũng không dám làm ra việc đấy.
"Lý thúc, đại khái phải bỏ ra bao nhiêu?"
Lý Đại Khang suy tính một chút rồi nói:
"Lần này không nghe nói có người chết, trong nhà có một nam đinh trưởng thành chắc phải đóng 100 văn? Những năm trước về cơ bản đều là con số này, chỉ có thời điểm tháng 6 tổ chức long trọng một chút mới tốn nhiều hơn thôi"
Cũng không tính là quá nhiều, Lương Cừ thở phào nhẹ nhõm, chỗ bạc mà Dương Sư cho hắn lần trước vẫn còn dư lại 3 lượng, thoải mái.
Chẳng qua, hắn vẫn phải chèo thuyền ra khơi.
Thuyền dừng lại bên bờ cũng không ít, nhưng cũng không phải là toàn bộ, trên bến thuyền có rất nhiều người vẫn phải ra khơi để kiếm ăn, không quan tâm đến việc có bị cái gọi là Hà Thần kia ăn mất không.
Trước ý tốt của Lý Đại Khang, Lương Cừ chỉ có thể cáo lỗi một tiếng.
"Aiz, đứa nhỏ này, sao lại không nghe khuyên bảo như vậy, chờ hai ngày thì thế nào chứ?"
"Lý thúc, ngươi sợ là không biết, tối hôm qua mưa to như vậy mà Thủy ca còn đi ra ngoài bắt cá đấy, không phải cũng thuận lợi trở về đấy sao? Không khéo còn nhìn thấy dáng vẻ của Đại Yêu cũng nên". Lâm Tùng Bảo từ một bên đi tới, cao giọng nói.
"Tùng Bảo hả? Nói linh tinh cái gì đấy, là Hà Thần, Hà Thần!"
Có ngư dân nghe thấy liền sốt ruột, đi lên che miệng Lâm Tùng Bảo lại, nhưng Lâm Tùng Bảo lách người chạy mất, căn bản không che lại được.
"Không phải đều giống nhau sao, năm trước nhìn thấy con cá lớn kia, nó còn cao hơn, lớn hơn so với lâu thuyền, các ngươi cũng nói nó là Hà Thần, rồi cả năm trước nữa, con cá hổ kia, cái răng của nó còn lớn hơn người ta, ôm cũng ôm không nổi.
Từ khi ta sinh ra đến nay, năm nào cũng có, chưa năm nào giống năm nào, ta không rõ vì sao chỉ một con sông mà lại có nhiều Hà Thần đến vậy, nếu đều là Hà Thần thì chúng không được phép đánh nhau. Như vậy bọn chúng còn không phải là Đại Yêu hay sao?"
Lý Đại Khang dậm chân đấm ngực mà nói:
"Chẳng có lòng kính sợ, chẳng có lòng kính sợ gì cả!"
Trần Thành ở một bên cũng phản ứng lại, vội hỏi:
"A Thủy, tối hôm qua ngươi đi ra ngoài bắt cá sao?"
"Đúng vậy"
Lương Cừ không kiêng dè gì, đây cũng phải chuyện gì lớn, người nhìn thấy Đại Yêu khẳng định có rất nhiều, bằng không hiện tại cũng sẽ không truyền đến mức mọi người đều biết như vậy.
"Tối hôm qua ta còn cách đó khá gần, lúc "Hà Thần" kia rơi xuống sông tạo ra một con sóng rất lớn, nếu không phải ta nắm chặt, thuyền đã bị lật mất rồi, sau đó liền vội vàng quay về, đến một con cá cũng không bắt được"
Lý Đại Khang nghĩ mà sợ:
"Nguy hiểm quá, thật sự nguy hiểm quá, may là ngươi còn cách khá xa đấy, nếu ở gần không khéo đã bị ăn thịt luôn rồi?"
Lâm Tùng Bảo cười ha ha:
"Làm gì khoa trương như vậy, con người lớn bao nhiêu, đại yêu to thế nào, ăn một người khác gì ăn hạt gạo đâu, mở to mồm như thế là ta ta cũng thấy mệt."
Lý Đại Khang nghe thấy vậy rất không thoải mái:
"Đứa nhỏ này, sao lại nói chuyện như vậy chứ?"
Lâm Tùng Bảo ngoáy ngoáy lỗ tai, giả bộ không nghe thấy, tiến lên dựa vào người Lương Cừ:
"Thủy ca, ta chờ ngươi lâu lắm rồi, nếu không phải thấy thuyền ba lá của ngươi vẫn đậu trên bến thuyền, ta còn định tới nhà ngươi tìm đấy"
Thủy ca?
Lương Cừ có chút kinh ngạc.
Lâm Tùng Bảo trước giờ chưa từng xưng hô với hắn như vậy, dù là cái hôm bán cá kia có nói về sau sẽ thêm tiền cho hắn được tròn số nhưng lúc đó cũng vẫn chỉ xưng hô là A Thủy, dù sao tuổi của Lâm Tùng Bảo vẫn lớn hơn so với hắn.
"Ngươi vẫn luôn đợi ta sao? Có chuyện gì vậy?"
"He he, tới hỏi xem gần đây ngươi có thơi giàn rảnh hay không, cha ta muốn mời ngươi ăn một bữa cơm, thế nào? Hắn nói thời gian địa điểm đều cho ngươi chọn"
"Ngươi có phải nghe ngóng được gì rồi không?"
"Ta cũng không rõ". Lâm Tùng Bảo gãi đầu:
"Cha ta cũng không nói cho ta biết, hắn nói ta lắm mồm, không giấu được chuyện gì, tin tức mà ngươi không nói thì hắn cũng sẽ không cho ta biết, nhưng hắn có nói với ta là ngươi có tiền đồ lớn ở trên trấn Bình Dương, bảo ta có gặp ngươi thì phải gọi một tiếng Thủy ca"