"Các ngươi tìm thấy thứ này ở đâu vậy?"
"Dưới đáy nước? Tự nổi lên? Nhìn thấy phát sáng liền lấy về?"
Lương Cừ từng dạy dỗ hai thú làm cách nào để phán đoán được Bảo Ngư, ấy là nhìn xem hình dáng có chỗ nào khác với những con cá cùng loài hay không, có màu sắc, tạo hình tương đối độc đáo hiếm thấy.
Những lời này được hai thú ghi tạc thật sâu trong đầu, ngay khi chúng nó nhìn thấy lông vũ đang phát sáng, tuy biết rằng thứ này không phải là cá nhưng vẫn cảm thấy đây là thứ tốt liền mang theo trở về.
Đạo lý này... cũng không sai.
Lông vũ rất lớn, dài 3 thước, rộng 1 thước.
Lương Cừ muốn duỗi tay ra sờ, nhưng lại bị nhiệt lương kinh người tản ra từ lông vũ khiến cho phải rụt tay lại.
Nóng như vậy khó trách Không Thể Động và Nheo Béo đều không dám ngậm về mà phải đẩy qua đẩy lại như củ khoai lang nướng.
Lông vũ cực đại, nhiệt lượng kinh người.
Khi Lương Cừ nhìn thấy chiếc lông vũ này đã nghĩ ngay đến tối qua lúc hai Đại yêu đại chiến, Hoả Điểu kia bay giữa không trung.
Nếu không có gì bất ngờ thì chiếc lông vũ này chính là rơi xuống từ trên người nó, sau đó trôi theo dòng nước đến đây rồi bị hai thú phát hiện ra.
Cóc ca, ngươi làm tốt lắm, giết được Đại Yêu lại còn có thể để ta được uống chút canh cặn.
Lương Cừ điều khiển dòng nước cuốn lông vũ lên, sau khi chờ nhiệt lương giảm bớt một chút hắn mới thử trực tiếp dùng tay chạm lấy.
Cuống lông cứng rắn như sắt, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, phát sáng rực rỡ trong bóng tối, lớp lông vũ lại vô cùng mềm mại, sờ vào rất thích, nếu trước đó không dùng nước làm lạnh bớt thì quá nóng, căn bản không thể chạm vào.
Một chiếc lông vũ thì có tác dụng gì?
Loài chim cũng không có Tinh hoa Thủy Trạch để thu nhận, nếu dùng để sưởi ấm thì lại phải đề phòng quần áo bốc cháy.
Lương Cừ lâm vào trầm tư, nghĩ không ra phải dùng nó như thế nào.
Nhưng bất kể ra sao, đồ vật trên người Đại Yêu nhất định vô cùng trân quý, mang về cho sư phụ cùng các sư huynh nhìn xem, có lẽ sẽ biết phải dùng như thế nào.
Lương Cừ không tiếc lời mà khích lệ hai thú:
"Làm tốt lắm! Về sau nếu nhìn thấy thứ không phải cá nhưng lại có nét dị thường thì đều có thể mang về"
Hai thú được khích lệ liền bơi qua bơi lại trong nước, kịch liệt khuấy động dòng nước.
Lương Cừ trồi lên trên mặt nước, nhìn sắc trời thấy cũng đến lúc rồi liền dặn dò Không Thể Động trở về trông coi củ sen, còn Nheo Béo thì thăm dò thủy vực xung quanh này một phen.
Đặc biệt là ở gần khu vực nước cạn, liệu có thuyền đắm, đồ vật của con người, Bảo Vật, Bảo Thực hay Bảo Ngư không, nếu tìm thấy thứ tương đồng với chiếc lông vũ này, thậm chí là một bộ phận của Thủy Thú Đại Yêu thì là tốt nhất.
Lương Cừ rất muốn biết, một phần cơ thể của Đại Yêu lớn như thế, có thể mang trong mình bao nhiêu điểm Tinh hoa Thủy Trạch.
Không chỉ ở gần thị trấn Nghĩa Hưng mà ngay cả thủy vực gần Cảng Vân Giang thị trấn Bình Dương cũng có thể đi thăm dò.
Hiện giờ, hình thể của Nheo Béo tương đối lớn, chỉ cần không mạo muội tiến vào vùng nước sâu, về cơ bản sẽ không gặp phải nguy hiểm gì quá lớn.
Kéo theo lông vũ bò lên thuyền ba lá, Lương Cừ liếc mắt một cái về phía khoang chống thấm nước, ngoài các loại cá bình thường ra, phía bên trong còn có hai con cá chép, một con cá đù vàng, còn có một con cá hổ, đều là những loại cá quý.
Đến khi trở lại bến thuyền, trời đã sáng, Lương Cừ bán chỗ cá thu hoạch được cho Lâm Tùng Bảo.
"Hôm nay có vẻ không được nhiều lắm nhỉ, sao có mỗi hai thúng cá vậy?". Lâm Tùng Bảo hỗ trợ chuyển thúng cá vào trong Trại cá, kết quả sau khi mở ra liền kinh ngạc:
"Oa, nhiều cá tốt như vậy sao? Một con cá đù vàng, hai con cá chép, một con cá hổ. Ngươi đâm trúng tổ cá à?"
"Hôm nay vận khí tốt"
"Lợi hại đấy, mùa đông người ta càng bắt càng ít, ngươi thì ngược lại, càng bắt càng nhiều". Lâm Tùng Bảo dựng thẳng ngón cái:
"Tính cho ngươi tổng cộng 346 văn, ta đưa ngươi ba đồng nhé, được chứ?"
Lâm Tùng Bảo cũng không phải đồ ngốc, tuy cha hắn không nói gì cả, nhưng hắn cũng biết trên người Lương Cừ nhất định đã xảy ra biến hóa kinh người nào đó, cho nên mức độ ưu đãi còn lớn hơn nhiều so với khi trước, ba đồng nếu bình thường đi đổi cũng phải được 360 văn.
"Làm phiền rồi!"
"Đừng khách sáo, vừa lúc ngươi ở đây ta đỡ phải đi tìm ngươi, cha ta đã quyết định xong tửu lâu rồi, phòng chữ Bính ở Lãng Vân Lâu nhé, cha ta bảo ta hỏi ngươi có muốn phái xe ngựa tới đón hay không"
Lương Cừ muốn đưa lông vũ cho sư huynh xem nên lắc đầu:
"Không cần đâu, hôm nay ta cũng dự định đi một chuyến lên trấn trên"
"Vậy được rồi, tiền của ngươi đây, cầm lấy đi"
Cầm lấy tiền, Lương Cừ xoay người đi lên trên thuyền, hắn ngâm chiếc áo lanh vào trong nước lạnh rồi bọc lấy lông vũ trở về nhà, khi đi qua Trại cá nhìn thấy cũng có người đang ở đó bán cá.
"Tùng Bảo, cân lại giúp ta một chút, có phải cân sai rồi không, ngươi xem con cá này lớn như vậy cơ mà"
"Trần Hổ thúc, vừa rồi không phải đã cân rồi sao, 53 văn không sai đâu, khấu trừ đi 4 phần rưỡi tiền thuê thuyền thì còn lại 30 văn"
"Này, này cũng ít quá rồi, Tùng Bảo, ngươi tính nhiều hơn đi, thêm chút nữa, thêm chút nữa thôi"
Ngư dân trung niên có làn da hơi ngăm đen cười nói, dùng sức giơ tay lên:
"Tiểu tử nhà ta cũng mới 8 tuổi, đang tầm tuổi lớn, ngươi cũng gặp qua rồi đấy, còn gọi ngươi là ca ca mà"
"Thật sự không được đâu, lần trước tính nhiều thêm cho ngươi 5 văn, trở về rồi liền bị cha ta mắng cho một trận, hơn nữa, Hổ thúc cũng biết rồi đấy, cảng Vân Giang ở bên cạnh kia còn muốn tính 5 phần kia kìa"
"Aiz..."