Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 97 - Chương 97: Lông Vũ Xích Hỏa Điểu (1)

Chương 97: Lông vũ Xích Hỏa Điểu (1) Chương 97: Lông vũ Xích Hỏa Điểu (1)

Lỗ Thiếu Hội chết rồi!?

"Trần thúc, ngươi chắc chắn tên là Lỗ Thiếu Hội chứ?"

"Ta mà nhớ ra thì sẽ không sai đâu, trừ phi người khác nhận nhầm người, tên kể cho ta cũng bị sai, làm sao thế, A Thủy, sẽ không phải là người ngươi quen đấy chứ?"

"Quen, nhưng quan hệ giữa ta và hắn cũng không phải rất tốt, xem như có chút khoảng cách"...

Lương Cừ về đến nhà, tâm sự nặng nề.

Ở trấn trên chỉ có ba Võ quán, Võ Giả cũng rất hiếm thấy, tuyệt đối sẽ không nhiều đến mức xuất hiện tình trạng trùng tên trùng họ.

Lỗ Thiếu Hội không phải là một người có trách nhiệm như Hồ Kỳ, mấy ngày trước xảy ra xung đột càng là không quan tâm, cứ như vậy rời đi bỏ mặc chức trách của mình.

Nhưng thân là 'Người thay thế', cũng không thể làm gì hắn, vậy mà lại cứ như vậy mà chết đi...

Là chết từ hai ngày trước, hôm nay mới có người phát hiện ra, hay là hôm nay mới chết?

Lương Cừ nghĩ đến vấn đề này.

Hai ngày qua, Lỗ Thiếu Hội chưa từng xuất hiện ở Võ quán, thời gian bắt đầu tính từ ngày xảy ra xung đột sau khi hắn rời đi, đến khi sự việc kết thúc, Hồ Kỳ muốn tìm hắn cũng không tìm thấy.

Không được, sắc trời vẫn còn sớm, phải đi xem xem thế nào.

Nghĩ đến việc này khả năng có liên quan tới mình, Lương Cừ tới nhà Trần thúc mượn một cái thùng gỗ, dùng vải bố ướt bọc lông vũ đại yêu lại, nhét vào thùng gỗ sau khi đã đổ đầy nước rồi chạy nhanh về phía trấn Bình Dương.

Dù là bữa tiệc tối nay hay là tìm các sư huynh nhìn giúp xem lông vũ Đại Yêu có tác dụng gì hay không, hắn hôm nay đều không tránh được phải đi một chuyến lên trấn trên.

Sự việc khẩn cấp, Lương Cừ chỉ mất gần 40 phút đã đi hết quãng đường 16 dặm, khi đi trên phố, hắn dựng thẳng lỗ tai lên.

"Nghe nói người kia là Võ Sư đấy, vậy mà lại chết trong một tòa miếu đổ nát, quá đáng sợ"

"Không đúng đâu, theo như tin tức ta nghe được thì đó chỉ là một Võ Giả thôi, tuy nhiên cũng đã đột phá 3 cửa ải, sắp trở thành Võ Sư rồi"

"Dù sao cũng không phải là người thường, vậy mà lại chết thảm như vậy, toàn bộ vùng bụng đều bị khoét rỗng, nghe Ngỗ Tác nói, có thể là bị yêu quái gì đấy ăn thịt, dù sao cũng không phải do người làm"

"Yêu quái á, không phải chứ, vậy chúng ta không phải thảm rồi sao? Sẽ không ăn chúng ta đấy chứ?"

"Ngươi cả người toàn da bọc xương, yêu quái cũng ngại cộm răng"

Mỗi một quán trà hay ở chân cửa hàng đều đang nói về việc Lỗ Thiếu Hội chết.

Lương Cừ ngăn một tiểu nhị hầu trà lại hỏi:

"Tiểu nhị, ta muốn hỏi một chút, các ngươi nói Lỗ Võ Sư là chết ở tòa miếu đổ nát nào vậy? Có tiện chỉ đường không?"

Tiểu nhị hầu trà cười hỏi:

"Khách quan uống chén nước trà không?"

"Uống trà thì không cần đâu, ta đang vội". Lương Cừ lấy ra 5 văn.

"Đa tạ ngài". Tiểu nhị hầu trà cười ha hả thu tiền vào trong túi, lôi kéo Lương Cừ đi qua đường, chỉ về hướng xa:

"Ngài nhìn hướng kia kìa, thấy cửa hàng vải Hoàng Thị kia không?"

"Thấy"

"Phía sau cửa hàng vải Hoàng Thị có một con đường nhỏ, đi theo con đường đó khoảng 2 dặm, có thể nhìn thấy một con đường đất rộng, đó là con đường đá xanh phía trước miếu ngày xưa, đá xanh bị bóc đi hết lưu lại đường đất, đi dọc theo con đường đó khoảng 15 phút là đến"

"Đa tạ"

"Không cần khách sáo, có rảnh mời ngài tới dùng trà"

Lương Cừ không đi tới tòa miếu đổ nát ngay mà đi một chuyến tới cửa hàng của Tam sư huynh, cửa hàng rèn của Lục sư huynh vừa lúc cũng nằm trên cùng con đường với cửa hàng vải Hoàng Thị, đúng lúc tới đó trước hỏi xem lông vũ đại yêu có tác dụng gì.

"Lục sư huynh!"

"Lương sư đệ? Sao giờ đã tới rồi, ngươi không phải thay đổi chủ ý, muốn đổi kiểu dáng của thanh thương kia đấy chứ?"

"Không đâu, tối qua ta chèo thuyền ra khơi đánh cá tìm được một thứ, tương đối phỏng tay, muốn để Lục sư huynh giúp ta nhìn xem là thứ gì"

"Phỏng tay?"

Lục Cương nhìn vải bố Lương Cừ đang cầm trong tay, đứng dậy từ trước bếp lò:

"Đi, theo ta vào trong nhà"

Bên trong tĩnh thất.

Lục Cương đóng cửa lại, nhận lấy vải bố Lương Cừ đưa qua, khi bàn tay hắn cách một lớp vải ướt vẫn cảm nhận được cảm giác nóng rực kia, khuôn mặt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc:

"Đúng là khá phỏng tay"

"He he"

Lương Cừ hỗ trở mở lớp vải bố ra, lông vũ màu vàng hồng toả ra hơi nóng khiến không khí như cũng vặn vẹo.

Đồng tử Lục Cương hơi nheo lại:

"Lông của Xích Hoả ư?"

"Lục sư huynh nhận thức thứ này sao?"

Lục Cương theo bản năng quay đầu lại, thấy cửa phòng đã đóng kín mới thấp giọng hỏi:

"Ngươi lấy thứ này ở đâu ra vậy?"

Bình Luận (0)
Comment