“Vinson?”
Bạch Tinh Tinh chú ý tới Vinson, cười vẫy tay với hắn: “Anh về rồi à? Mau lại đây đi.”
“Ngao ô!” Vinson chào hỏi, quay đầu chạy.
Hắn cần phải đi xác định một chút, ốc đảo có vấn đề hay không.
Thấy Bạch Hổ chạy đi, Bạch Tinh Tinh khó hiểu, lẩm bẩm: “Sao lại đi rồi? Trời đã nóng thế này.”
Parker chui đầu ra từ trên cây chanh, không mấy bận tâm nói: “Mặc kệ hắn, hắn cứ thích đi không ngừng, chúng ta hái chanh đi. Lúc về cũng phải mang theo một ít.”
“Chắc chắn rồi, làm phong phú thêm chủng loại trong bộ lạc chúng ta.” Bạch Tinh Tinh vui vẻ nói.
Parker hái chanh trên cây, Bạch Tinh Tinh rảnh rỗi nhàm chán, đi đến bên cạnh rừng chanh ngắm cảnh.
Phía trước rừng chanh là một bãi cát trơ trọi, chỉ mọc vài cây nhỏ thân dài, cành lá thưa thớt, tạo ra một chút bóng mát trên bãi cát chói chang.
Mấy cây xanh biếc điểm xuyết trên bãi cát, thêm một chút mỹ cảm tinh tế cho bức tranh hoang vu này.
Bạch Tinh Tinh cũng bị những cây cải thìa đó thu hút ánh mắt, vô thức l.i.ế.m môi.
Ở sa mạc nhiều ngày không ăn thực vật, cơ thể Bạch Tinh Tinh thiếu vitamin, bản năng khao khát rau quả.
“Parker, tôi qua bên kia hái mấy cây rau xanh!”
Bạch Tinh Tinh nói liền ôm An An chạy về phía đó, Parker thò đầu ra nhìn một cái, thấy chỉ cách vài bước chân, kìm lại không nói gì.
Từ sự ì ạch của động vật ở đây có thể thấy không có động vật ăn thịt cỡ lớn, khoảng cách ngắn như vậy sẽ không có nguy hiểm.
Họ ra ngoài lúc sáng sớm, nhiệt độ dễ chịu, cho nên Bạch Tinh Tinh chỉ mặc một chiếc váy liền áo mỏng manh.
Cánh tay và cổ lộ ra ngoài quần áo bị mặt trời phơi đến nóng rát, Bạch Tinh Tinh dùng bóng râm của mình che cho An An, người cũng bị phơi nắng không nhẹ, đang vùi mặt vào n.g.ự.c cô. Bạch Tinh Tinh có chút hối hận vì không mang theo áo da thú ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Những cây cải thìa này tuy mọc thưa thớt, nhưng lá cây đầy đặn, Bạch Tinh Tinh nghĩ thầm trưa nay có thể ăn cải trắng ngon, vui vẻ đi nhổ.
Không ngờ vừa nhổ một cái đã bật gốc.
Đất cát quá tơi xốp, rễ cải trắng sạch sẽ, như những sợi phấn trong suốt bằng chiếc đũa.
“Đáng tiếc, rễ cây còn giữ lại cải trắng có thể tiếp tục mọc.”
Bạch Tinh Tinh tiếc nuối than một tiếng, động tác nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nhưng vẫn dễ dàng nhổ cải trắng bật gốc.
Cải trắng này có phải mọc quá lỏng lẻo không?
Quả thực như là vừa mới được chôn xuống.
Bạch Tinh Tinh bắt đầu nghi ngờ tại sao cải trắng này lại sinh trưởng ở đây.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ️️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Ngồi xổm xuống nhìn xung quanh, bãi cát này trơ trụi một mảnh, ngay cả một cây cỏ dại cũng không có, lại cố tình mọc vài cây cải trắng mập mạp.
Rễ cải thìa sâu dưới cát nóng bỏng, không có một chút hơi nước nào. Trên mặt đất, cũng không có cây cối che nắng, lúc này đã bị phơi đến có chút héo.
Bạch Tinh Tinh quay đầu nhìn lại, cô nhổ hai cây cải trắng rồi đi vài bước, không biết từ lúc nào đã đi khá xa, để lại một chuỗi dấu chân trên đường đi.
Một con rắn nhỏ thon dài lọt vào tầm nhìn của cô.
Nó bơi lội về phía trước theo hình sóng, nơi nó đi qua để lại từng đợt dấu vết uốn lượn như sóng nước.
Bạch Tinh Tinh không sợ, cô đã sớm phát hiện, trên người mình có mùi của Curtis, loài rắn đều không dám đến gần.
Chỉ thấy con rắn này vùi mình vào cát, cuối cùng nhếch đầu đuôi lên, yên lặng bất động.
Đầu đuôi có màu vàng xanh, nhìn qua giống một mảnh cỏ dại bị mặt trời gay gắt phơi khô, lập tức lừa được một con kiến.
Lại còn có một con thằn lằn thích ăn kiến đi theo.
Con kiến bò đến bên cạnh “cỏ dại”, đang định thưởng thức món ngon……