Thảnh Thơi Thú Thế: Làm Làm Ruộng, Sinh Sinh Nhãi Con

Chương 894


Curtis quật mạnh đuôi rắn xuống đất, chấn động khiến cát đá trên đỉnh đầu rơi lả tả. Hắn không nói gì thêm, xem như ngầm đồng ý với cách làm của Vinson.

 

Vinson lập tức hóa thành hình thú, chạy như điên đi.

 

Curtis và Parker chuẩn bị tiếp tục tìm kiếm theo lối đi ban đầu, nhưng đường hầm phía trước đã bị phá hỏng. Nghĩ cũng biết là thú Bọ Cạp giở trò.

 

Sa mạc, quả nhiên vẫn là địa bàn của thú Bọ Cạp.

 

Quay lại chỗ Bạch Tinh Tinh, Mitchell phớt lờ đám rắn độc đầy đất, đi thẳng về phía băng thất.

 

Ở hình thú, toàn thân hắn phủ đầy giáp xác. Khi biến thành hình người, làn da cũng cứng rắn vô cùng. Dù có bị rắn cắn, kẻ xui xẻo cũng chỉ là cái răng của con rắn mà thôi.

 

Vừa vào băng thất, Bạch Tinh Tinh cảm giác như thể rơi vào mùa đông giá rét nhất, hơi lạnh từ bốn phương tám hướng ùa tới, buốt thấu xương.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ️️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

 

Nàng vội dùng da thú quấn chặt An An, rồi ngước mắt nhìn.

 

Hù, đúng là lợi hại! Cái gọi là băng thất, vậy mà lại được xây bằng tinh thể băng thật. Đá ở đây đều tỏa ra ánh lân quang tự nhiên, bề mặt phủ một lớp băng dày. Mỗi loại nham thạch lại có màu sắc khác nhau, thật sự là một kỳ quan tự nhiên.

 

Nhưng khi Bạch Tinh Tinh nhìn thấy t.h.i t.h.ể nằm trên giường đá giữa băng thất, tâm trạng thưởng thức của nàng bay biến sạch, chỉ cảm thấy nơi này càng thêm lạnh lẽo.

 

Sở dĩ xác định đó là người c.h.ế.t, là vì đó là một giống cái, lại chỉ mặc mỗi chiếc váy da thú mỏng manh và áo lót ngực. Dù là người sống, nằm ở đây một lúc thôi cũng c.h.ế.t cóng.

 

Điều kỳ diệu hơn nữa là, ngay phía trên thi thể, có treo lơ lửng một viên châu màu xanh thẳm. Không dây treo, không bệ đỡ, cứ lơ lửng giữa không trung như vậy.

 

Chẳng hiểu sao, Bạch Tinh Tinh cảm thấy thứ lạnh nhất trong phòng chính là viên châu kia.

 

“Kia chẳng lẽ chính là Chris sao?” Bạch Tinh Tinh hỏi.

 

Mitchell hung hăng trừng nàng một cái. Hắn chưa từng yêu giống cái nào, nên cũng không nghĩ ra phụ thân sẽ dùng cách gì để giành lại bạn đời. Hắn chỉ thấy bực bội vì giống cái sắp tới tay mình lại vuột mất.

 

“Cô đúng là đã thấy đá linh hồn của mẫu thân ta rồi, không thể bớt nói vài câu được à?” Mitchell càng nói càng tức, bực bội ném Bạch Tinh Tinh lên tảng băng cứng ngắc.

 

Cũng may Bạch Tinh Tinh có bọc da thú, chỉ bị va đập hơi đau chứ không bị thương, cơn đau khiến khuôn mặt nhỏ của nàng nhăn lại.

 

Cằm nàng bị St. Zachary bóp đến bầm tím, mái tóc dài xoăn tít rối bù, trông đáng thương lạ thường.

 

Có lẽ do ảnh hưởng của viên đá linh hồn trên ngực, lòng Mitchell mềm xuống. Hắn lật tấm da thú trên đùi Bạch Tinh Tinh lên, chạm vào vết thương do càng bọ cạp kẹp.

 

“Chỗ này đau không?” Mitchell hỏi.

 

Không khí xung quanh quá lạnh, làm tê cóng làn da Bạch Tinh Tinh. Nàng đã không còn cảm thấy đau nữa, chỉ lắc đầu nói: “Chỉ thấy lạnh thôi.”

 

Mitchell đắp lại tấm da thú lên chân nàng, nói: “Mẹ ta còn rất nhiều quần áo da thú, ta đi lấy cho cô mặc.”

 

Bạch Tinh Tinh cũng không khách khí với hắn, "ừ" một tiếng, cúi đầu nhìn An An rồi nói: “Có thể tìm chút lửa và đồ ăn tới đây không?”

 

Nàng có thể đói, nhưng An An thì không thể. Cứ lấp đầy bụng trước đã.

 

Mitchell lầm bầm câu “Phiền phức” rồi đi ra khỏi băng thất, đóng sập cánh cửa đá nặng trịch lại.

 

Chờ Mitchell đi rồi, Bạch Tinh Tinh đi chân trần đứng dậy. Lòng bàn chân lạnh đến mức suýt dính chặt xuống đất, hơi lạnh từ chân xộc thẳng lên, tim như muốn đông cứng lại.

 

Nàng nén cảm giác khó chịu, đi đến bên cạnh thi thể.

 

Thi thể nằm đó quả nhiên là Chris. Những nơi khác đều đóng băng, nhưng riêng tảng đá chỗ này lại lộ ra bề mặt đá màu nâu. Người nằm trên đó da thịt vẫn tươi tắn, gương mặt thậm chí còn ửng hồng nhàn nhạt, trông hệt như người sống.

Bình Luận (0)
Comment