Bạch Tinh Tinh đưa tay đến chỗ đó xem xét, rõ ràng là khu vực này lạnh hơn, nhưng lại không hề đóng băng.
Nàng lại chuyển ánh mắt sang viên băng châu đang lơ lửng giữa không trung.
Yên lặng nhìn một lát, Bạch Tinh Tinh vươn tay, định chọc thử.
“Đừng nhúc nhích!”
Sau lưng vang lên một giọng nói nam tính dồn dập, tay Bạch Tinh Tinh khựng lại giữa không trung, nàng quay đầu nhìn lại.
Thì ra là Mitchell ôm củi lửa và áo khoác da thú đã trở lại.
Mitchell ném đồ xuống, vội vàng đi đến sau lưng Bạch Tinh Tinh, một tay kéo giật nàng ra. Da Bạch Tinh Tinh bị đông lạnh đến mức suýt bị hắn kéo rách, đau rát.
“Ngươi không muốn sống nữa à? Hạt châu này chỉ cần chạm vào một chút là có thể khiến ngươi và cả đứa nhóc trong lòng ngươi lập tức bị đông thành tảng băng đấy!” Mitchell tức giận quát.
Bạch Tinh Tinh hoảng sợ, vội lùi lại mấy bước, không dám đến gần thêm nửa bước.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ️️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Mitchell nhìn đôi chân ngọc bị đông lạnh đến trắng bệch, tím tái của Bạch Tinh Tinh, đành bất đắc dĩ bế thốc nàng lên, đặt lên một tảng đá đóng băng ở xa viên băng châu nhất, khoác thêm vài cái áo da thú cho nàng, sau đó mới nhóm lửa trong phòng băng.
Ánh lửa nhuộm đỏ lớp băng trong phòng, nhưng không tài nào làm chúng tan chảy, có điều trông cũng ấm áp hơn.
Bạch Tinh Tinh run rẩy dời bước đến bên đống lửa ngồi xổm xuống, đặt An An (vẫn quấn trong quần áo) lên đùi, chìa hai tay ra sưởi ấm.
Mitchell lại lấy ra một miếng thịt m.á.u chảy đầm đìa, cùng một nắm cỏ dại dính đầy cát bụi (loại cỏ có thể thấy ở bất cứ đâu), đưa cho Bạch Tinh Tinh nói: “Này, ăn đi, thịt và cỏ đều vừa lấy từ bên ngoài về, còn mới lắm.”
Bạch Tinh Tinh nhìn miếng thịt nhỏ dính máu, rồi lại nhìn mớ cỏ vừa nhìn đã biết là già đến mức dai như da trâu, dù không kén ăn cũng nuốt không trôi.
Nàng tìm một cành cây tương đối nhẵn trong đống củi, xiên miếng thịt vào, đặt lên ngọn lửa để nướng. Còn về mớ cỏ, nàng chẳng thèm liếc mắt nhìn.
“Thật là phiền phức.”
Mitchell lẩm bẩm một câu, lại dúi mớ cỏ ra trước mặt Bạch Tinh Tinh, nói: “Không phải thích ăn cỏ sao? Vì vội về nên không hái loại ngươi thích, không thích cũng ráng mà ăn đi, ta thấy rất nhiều động vật ăn cỏ đều thích loại này.”
Bạch Tinh Tinh giật giật khoé mắt, thầm mắng: Ngươi tưởng đang cho thỏ ăn à?
Nhưng nghe hắn nói rất nhiều động vật đều ăn, Bạch Tinh Tinh cũng nhặt lên một cọng, ôm tâm lý ăn thử xem sao. Nàng dùng hai ngón tay kẹp phiến lá, lau sạch bụi bặm bên trên rồi bỏ vào miệng nhai.
“Phì!” Quả nhiên rất già, vừa đắng vừa chát.
Mitchell lập tức tỏ vẻ ghét bỏ: “Kén ăn thật.”
Hắn thấy loại cỏ này gần như mọi động vật ăn cỏ đều thích, nên mới cố ý hái về cho nàng, hắn nghĩ đây là món khoái khẩu của động vật ăn cỏ, vậy mà Bạch Tinh Tinh lại không chịu ăn, đúng là quá kén chọn.
Bạch Tinh Tinh mặc kệ hắn, cầm miếng thịt nướng thỉnh thoảng lật qua lật lại, tay chân đều đông cứng cả rồi.
Mitchell không đành lòng, giật lấy miếng thịt nướng từ tay nàng, ra vẻ chuyên nghiệp mà nướng.
Bạch Tinh Tinh mừng rỡ vì được rảnh tay, sưởi ấm một lát rồi lại nhìn An An.
“À phải rồi, ta thấy Chris đập c.h.ế.t hết đám bọ cạp con rồi mà, sao ngươi lại sống sót được?” Bạch Tinh Tinh bị bắt nạt nên không thoải mái, cũng muốn chọc tức Mitchell.
Mitchell quả nhiên bị chọc tức, sa sầm mặt nói: “Nhiều bọ cạp như vậy, luôn có một đứa may mắn. Ta chính là đứa may mắn đó, những con khác đều c.h.ế.t hết, riêng ta lại không bị thương chút nào.”
Bạch Tinh Tinh vô cùng đồng tình mà gật gật đầu: “Cái này gọi là thú tốt không sống lâu, thú xấu sống ngàn năm.”
Mitchell: “……”
“Ngươi bao nhiêu tuổi?” Nói xong, Bạch Tinh Tinh sợ Mitchell hiểu lầm mình có ý với hắn, liền giải thích thêm: “Ta chỉ muốn biết đó là chuyện của bao nhiêu năm trước thôi.”