Nếu không phải ông ta là thú nhân loại giáp xác, lại đạt đến cấp bậc thú không vằn, e là sớm đã toi mạng.
Ông ta rõ ràng là một con dã thú bị chọc giận, tấn công không hề có bài bản, không hề có lý trí, nhưng lại vô cùng mạnh mẽ.
Moore bị càng bọ cạp ép cho phải liên tục né tránh, nhất thời không tìm thấy bất kỳ cơ hội nào để phản kích.
Bên ngoài Parker cũng không chiếm được thượng phong. Cậu ta mới đạt tới cấp bậc thú bốn vằn, luận về thực lực thì tuyệt đối không bằng Mitchell. Chỉ là ỷ vào tốc độ nhanh, khiến đối phương cũng không làm gì được mình.
Cuộc chiến cả trong lẫn ngoài tạo ra tiếng ồn cực lớn. Thi thể nằm trên giường đá dường như bị đ.á.n.h thức khỏi giấc ngủ, khẽ nói mớ một tiếng.
Cơ thể Bọ Cạp khổng lồ đang giận dữ bỗng rung mạnh. Trong cảm quan của ông ta, mọi thứ xung quanh đều biến mất, thậm chí quên cả việc mình đang quyết đấu.
Ông ta nín thở, quay đầu nhìn giống cái trên giường đá, thấy cơ thể giống cái hơi nhúc nhích một chút. Sát khí trên người ông ta lập tức tan biến, cơ thể từ con Bọ Cạp khổng lồ đáng sợ thuộc loài chân đốt biến thành một thanh niên tuấn mỹ.
Cho dù đầu đầy máu, trông ông ta cũng như đang tắm mình trong gió xuân. “Chris, cuối cùng nàng cũng tỉnh.” St. Zachary nhấc chân đi về phía nàng.
Nhưng Moore không hiểu lãng mạn là gì, cũng chẳng hiểu gì là tác thành cho người khác. Anh ta chỉ tôn thờ chủ nghĩa “Thừa lúc ngươi ốm, lấy mạng ngươi”, nắm c.h.ặ.t t.a.y bước nhanh về phía St. Zachary.
Mà lúc này, tâm nguyện của St. Zachary đã thành, ông ta hoàn toàn bình tĩnh. Nọc rắn nông xâm nhập từ vết thương cũng đã hết, cảm quan khôi phục lại rõ ràng.
Lúc này, sao ông ta có thể để người khác đ.á.n.h không công? Ưng thú còn chưa kịp vung nắm đấm, đã bị cái đuôi bọ cạp đột ngột xuất hiện của ông ta quật bay. Động tác ưu nhã, không chút chật vật.
Moore bay thẳng ra khỏi cửa lớn, đầu tiên là đập mạnh vào tường, phun ra một ngụm m.á.u tươi, sau đó lại nặng nề ngã xuống đất.
Đột nhiên có một người bay ra, Parker và Mitchell đều dừng tay.
Parker vừa thấy là Moore, trong lòng liền thót tim: Ngay cả Moore cũng đ.á.n.h không lại, thì mình còn đ.á.n.h đ.ấ.m gì nữa? Giữ mạng quan trọng hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Moore tuy bị thương tới nội tạng, nhưng tâm tính kiên định, lập tức bò dậy. Vừa đứng lên, anh ta lại phun ra một ngụm m.á.u bầm.
Anh ta hiểu rõ trạng thái suy yếu nhất của St. Zachary đã qua. Vừa rồi còn không thành công, bây giờ càng không có khả năng thắng, liền ra hiệu bằng mắt cho Parker.
Parker cũng định đi, hai người tâm ý tương thông, mỗi người tự chạy thoát.
Mitchell còn muốn gia nhập vào gia đình của Bạch Tinh Tinh, liền mắt nhắm mắt mở thả họ đi, rồi hưng phấn chạy vào phòng băng.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ️️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Hai kẻ gây rối vừa đi, địa cung liền yên tĩnh trở lại.
Tâm trạng St. Zachary không hề bị họ ảnh hưởng, ông ta bước nhanh đến bên giường đá, nhẹ nhàng đỡ giống cái trên giường dậy.
Chris dường như không ý thức được mình đã c.h.ế.t, thậm chí không phát hiện điều bất thường ở cánh tay (vốn đã bầy nhầy m.á.u thịt, da dính cả vào giường đá). Nàng như vừa ngủ dậy, ngơ ngác để St. Zachary đỡ mình dậy.
St. Zachary mừng rỡ như điên, ôm Chris hôn thật sâu. Hai cơ thể lạnh lẽo hôn nhau đầy triền miên.
Hồi lâu sau, tim St. Zachary dần ổn định lại. Lúc này ông ta mới phát hiện, bạn lữ của mình không có hô hấp.
Ông ta chỉ khựng lại một chút, rồi thản nhiên buông nàng ra, nhẹ nhàng nói: “Nàng cuối cùng cũng tỉnh rồi, còn nhớ ta không?”
“St. Zachary.” Chris ngước mắt nhìn St. Zachary, trong mắt lộ ra ánh sáng khó hiểu.
St. Zachary mừng như điên, lại ôm chặt lấy Chris, lực mạnh đến mức cơ thể trong lòng ông ta cũng bị biến dạng.
Chris lại không cảm thấy đau đớn chút nào. Đôi mắt nàng hiện lên vẻ hồi tưởng, đủ loại cảm xúc ùa về.